Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1739: Tô thiếu hiệp uy vũ 22




Tiểu Hồng nghĩ vậy.

Đắm mình trong suối càng thêm vui vẻ.

………

Ăn xong bữa cơm chiều đơn giản, Lục Vân cần mẫn dọn dẹp.

Chiếc trâm cài trêи đầu nàng ta rơi xuống đất.

Bởi vì xung quanh đều là bùn đất, còn có lá cây khô rơi rụng, nên cũng không có tiếng động phát ra.

Lục Vân cũng không hề phát hiện ra.

Tô Yên nhìn thấy liền đứng lên, nhặt cây trâm đưa tới trước mặt Lục Vân

“Rơi trâm rồi.”

Lục Vân quay đầu lại

“Sao, sao cơ?”

Nàng ta lắp ba lắp bắp, hai má ửng hồng, nhưng trời đã tối nên không quá hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Tô Yên lặp lại, giơ tay lên

“Rơi trâm rồi.”

Sau đó, thấy trêи tay Lục Vân vẫn còn cầm đồ, nàng liền giơ tay cài lại cây trâm cho nàng ta.

Mặt Lục Vân đỏ ửng như quả cà chua.

Tô Yên phát giác ra Lục Vân có chút bất thường, chỉ cho rằng mình đột nhiên tới gần làm nàng ta không được tự nhiên, liền lui về sau hai bước.

Lục Vân quay đi, tốc độ thu thập càng lúc càng nhanh.

Ăn cơm xong, mọi người không ai nói chuyện.

Lát sau liền tự đi tìm một nơi thoải mái để ngủ.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Đêm dần khuya.

Không biết Hiên Viên Quân Ngọc tỉnh lại từ lúc nào, mở to mắt nhìn theo thân ảnh Tô Yên đi càng lúc càng xa.

Đã trễ thế này rồi, hắn còn đi đâu?

Hiên Viên Quân Ngọc hạ mí mắt.

Một lát sau liền đứng dậy đi theo hướng mà Tô Yên rời đi.

Tiểu Hồng vô cùng hưng phấn, rốt cuộc Tô Yên cũng đã tới.

“Yên Yên, em muốn tắm cùng chị.”

Tô Yên đi tới suối nước nóng, nhìn Tiểu Hồng, khẽ lắc đầu.

“Không thể!”

Tiểu Hồng liền héo rũ

“Vì sao? Em muốn tắm cùng chị mà.”

Không biết Tô Cổ trở lại từ khi nào, trêи tay còn cầm theo một đống vải.

Hắn kéo Tiểu Hồng ra khỏi suối rồi bọc kín người nó.

Sau đó đặt nó xuống đất, lên tiếng

“Sống bao nhiêu năm trở thành lão yêu quái rồi mà còn không biết vì sao?”

Tiểu Hồng nghe thấy mình bị người ta gọi là lão yêu quái, càng thêm héo.

Đang muốn phản bác, bỗng nhiên phát hiện búi tóc của mình đang bị người ta nắm chặt trong tay, sau đó bị đẩy đi chỗ khác.

“Đi thôi!.”

Tiểu Hồng bị đẩy đi nhưng vẫn không quên làu bàu

“Nhưng, nhưng người ta muốn tắm với Yên Yên a.”

“Ngươi nghĩ nhiều rồi.”

“Nhưng, nhưng,…”

Tô Cổ thấy Tiểu Hồng cứ lải nhải không ngừng, trực tiếp túm lấy một góc vải cuốn tròn nhét vào miệng nó.

Cho đến khi bị kéo ra xa, Tiểu Hồng mới rón rén nhổ đống vải trong miệng ra, lên tiếng

“Yên Yên nói chúng ta trông cho Yên Yên.”

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Cổ dừng chân, nhìn Tiểu Hồng chằm chằm.

“Vậy ngươi còn thất thần cái gì?”

“Sao cơ?”

Tiểu Hồng mờ mịt

Tô Cổ nói

“Biến thành rắn đi.”

“Ồ ồ.”

Trong nháy mắt Tiểu Hồng liền trở về thân rắn.

Vì thói quen biến thành con rắn nhỏ để quấn quanh cổ tay Tô Yên, thế cho nên vừa huyễn hóa, nó liền nằm ở trong bàn tay Tô Cổ.

Tô Cổ bóp bóp cái đuôi nó

“Biến lớn một chút đi!”

“Nhưng ta thích như vậy.”

Tiểu Hồng vô cùng vừa lòng khi biến thành con rắn nhỏ như thế này.

Tô Cổ lãnh đạm

“Ngươi có thể lựa chọn biến thành con rắn lớn, hoặc là ta bóp chết ngươi.”

Tô Cổ nói xong, Tiểu Hồng không tình nguyện mà biến lớn thân thể lên vài lần.

To như bắp tay, dài ngoằng, đen đỏ đan xen, nhìn qua vô cùng dọa người.

Tiểu khả ái biến thành rắn độc đáng sợ.

Tiểu Hồng lắc lắc cái đuôi, đi theo sau lưng Tô Cổ trở về.