Tiểu Hoa nghe xong, mất một lúc mới tiêu hoá được.
Quả nhiên, Nam chủ đại nhân chính là một kẻ biến thái.
Tiểu Hoa phỉ nhổ một câu.
Tô Yên nhìn hắn, nghi hoặc
“Chàng không quay về, không phải là vì muốn trả thù ta sao?”
Hiên Viên Quân Ngọc nhìn Tô Yên, đánh giá
“Vượt qua thiên binh vạn mã, đến một sợi lông tóc cũng không bị thương, còn có thể bắt được ta. Ngươi rất đáng giá.”
Tô Yên trầm mặc.
Tại sao càng nghe hắn nói, lại càng cảm thấy hắn giống như nghiện rồi?
Hiên Viên Quân Ngọc cười
“Ta chưa từng gặp qua một người nào như ngươi. Muốn nhìn nhiều thêm một chút mới bằng lòng bỏ qua.”
Tô Yên cúi đầu, cất dao găm đi
“Được rồi.”
Nàng lên tiếng, sau đó ngẩng đầu
“Còn chiêu gì chàng dùng nốt đi.”
Ánh mắt nàng thanh triệt, không hề sợ hãi.
Hiên Viên Quân Ngọc đi thẳng tới trước mặt nàng.
Đi tới gần mới phát hiện, Tô Yên này hình như hơi lùn.
Vừa gầy vừa lùn, nhìn qua giống như bị suy dinh dưỡng vậy.
Hắn nhìn một lúc, sau đó nhìn đi chỗ khác.
Một tên nam nhân mà thôi, có cái gì đẹp đâu.
Nửa ngày sau, Hiên Viên Quân Ngọc đường hoàng đáp lời
“Thiếu hiệp đang nghĩ gì vậy? Thịnh Nguyên quốc đang muốn kết tình hữu nghị với Kim Ngọc quốc, chuẩn bị ngừng chiến. Việc ngươi cần làm, đó chính là mấy ngày nay phải đi theo ta, bảo vệ ta an toàn.”
Tô Yên lên tiếng
“Được.”
Nàng vừa mới đồng ý, hắn liền nói tiếp
“Hôm nay ánh trăng rất đẹp, tâm tình không tồi, ta muốn ra ngoài đi dạo, thuận tiện tìm hiểu một chút về tập tục của Thịnh Nguyên quốc các ngươi.”
Tô Yên nhìn sắc trời.
Hơn nửa đêm ra ngoài đi dạo tìm hiểu tập tục???
Bên ngoài đường vẫn còn có người sinh hoạt sao?
Nàng không nói gì, chỉ đáp
“Được.”
Sau đó nối gót hắn đi ra ngoài.
Bên ngoài đường vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ những người gõ mõ cầm canh thì không còn một ai khác.
Chân đạp lên phiến đá xanh, một trận gió lạnh thổi tới.
Hiên Viên Quân Ngọc bỗng nhiên mở miệng
“Tô Yên, trời lạnh, đêm khuya cẩn thận trúng phong hàn.”
Không hiểu vì sao hắn không gọi nàng là 'tiểu thiếu hiệp' như mọi khi, ngược lại lại gọi thẳng tên nàng.
Tô Yên mới đầu còn không hiểu ý hắn, chỉ gật đầu
“Ừm.”
Kết quả nàng vừa đáp ứng, hắn liền dừng chân
“Có nên khoác thêm một chiếc áo choàng không?”
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Tô Yên cảm thấy hắc chưa nói xong, đành im lặng chờ đợi.
Đợi nửa ngày, hắn cũng không nói thêm một từ, nhưng lại đánh mắt nhìn nàng.
Bốn mắt vừa đối diện, Tô Yên liền hiểu ý hắn.
Muốn nàng trở về lấy áo choàng cho hắn sao?
Nàng lên tiếng
“Vương gia xin chờ trong chốc lát.”
Rất nhanh liền biến mất trong bóng tối.
Tốc độ của Tô Yên rất nhanh, trong chốc lát liền mang áo choàng tới khoác cho hắn.
Hắn lúc này mới vừa ý thu hồi ánh mắt, cười cười.
Tiếp tục tiến về phía trước.
Một lát sau hắn lại nói
“Tay ta có chút lạnh, có nên dùng lò sưởi ấm tay không nhỉ?”
Thời tiết hiện tại mới lập thu, tuy rằng lạnh, nhưng cũng không đến mức phải dùng đến lò sưởi tay.
Nhưng Hiên Viên Quân Ngọc rõ ràng không phải hỏi ý kiến nàng, mà chính là phải theo ý hắn.
Tô Yên mở miệng
“Chờ một lát.”
Sau đó lại lần nữa biến mất.
Lần này hơi tốn thời gian.
Lấy lò sưởi đưa tới trước mặt hắn.
“Lò sưởi tay của ngài.”
Hắn cầm lò sưởi trong tay, ý cười càng đậm.
“Ngươi có mang theo bạc không?”
Tô Yên sờ sờ trêи người, móc ra ba đồng tiền.
Hắn không nói chuyện, chỉ nhướng mày nhìn nàng.
Tô Yên hiểu ý hắn
“Ngài chờ một lát.”
Nói xong liền rời đi.
Chỉ lát sau đã cầm bạc tới.
Hắn cố ý muốn cho Tô Yên ăn hành.
Tới tới lui lui, không biết là lần thứ bao nhiêu.
Tô Yên cầm lò đàn hương còn đang toả khói.
Hắn hỏi một câu
“Đây là đàn hương?”
“Đúng vậy.”
“Sao ta cảm thấy ·······”