Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1705: Leng keng, Tiểu Cẩm Lý lên sàn 52




Không biết lặp lại bao nhiêu lần, cuối cùng Hoắc Từ cũng hiểu cô không thể nói.

Lúc này mới đem cá vàng nhỏ thả lại bể bơi.

Tô Yên vẫy vẫy cái đuôi, lắc mình muốn dạo chơi, nhưng còn chưa bơi xa đã bị hắn vớt ra.

Trong tay hắn nắm một ít nước, nhưng vớt cô lên một lúc, hình như sợ làm cô chết.

Dứt khoát khom lưng, đặt cô lại trong bể, dùng tay bao quanh cô lại.

Đang muốn mở miệng nói chuyện, tiếng xe cấp cứu vang lên.

Bác sĩ xông vào, bên cạnh còn có Triệu Tinh Thần.

“Người bệnh ở đâu?”

Hoắc Từ ngẩng đầu

“Không có việc gì.”

Bước chân bác sĩ dừng lại, có vẻ không tin, ánh mắt quét qua một vòng.

Phát hiện nơi này chỉ có hắn, bác sĩ nghi ngờ hỏi.

“Là anh gọi 120?”

“Đúng vậy”

“Trong điện thoại, anh nói có một cô gái 17 tuổi bị tức ngực khó thở, còn ở trạng thái sốc. Vậy người đâu?”

Hoắc Từ nhìn cá vàng nhỏ trong tay mình.

Mặt không đổi sắc, nói

“Đi rồi.”

Sau 5 phút cẩn thận đưa ra nghi vấn, bác sĩ cuối cùng cũng chịu đi.

Triệu Tinh Thần thanh toán xong thì đi tới trước mặt Hoắc Từ.

“Từ ca, cậu làm gì ở đây?”

Lại nhìn con cá trong tay hắn, nói

“Cá vàng nhỏ này từ đâu tới vậy?”

Hoắc Từ vốn dĩ cảm thấy Triệu Tinh Thần lải nhải quá nhiều.

Hắn chỉ muốn ở một mình với cá vàng nhỏ thôi.

Thế nhưng, như là nghĩ tới lại gì, lại nói.

“Cậu đi mua một cái bể cá.”

“Bể cá?”

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

“Hoặc là lớn hơn cái ly một chút, đủ cho cá vàng nhỏ nằm bên trong là được.”

Triệu Tinh Thần kinh ngạc.

“Cậu thiện tâm từ khi nào vậy, muốn cứu sống con cá sắp chết này sao?”

Lời vừa nói ra, chỉ thấy sắc mặt Hoắc Từ âm trầm.

“Cậu có chết nó cũng sẽ không chết.”

Triệu Tinh Thần không ngờ mình vừa mở miệng đã chọc Hoắc Từ tức giận.

Không dám nhiều lời, vội vàng gật đầu.

“Được được được, tôi đi tìm, tôi đi tìm.”

Vừa nói, Triệu Tinh Thần vừa bước ra ngoài.

Mỗi bước chân đều lưu luyến.

Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Hoắc Từ tức giận như này.

Lại còn bảo vệ con cá vàng kia như vậy, đặt ở trong tay trông thật cẩn thận.

Triệu Tinh Thần tặc lưỡi.

Chẳng lẽ Từ ca thích kiểu nhu nhược?

Giống như tiểu mỹ nhân kia?

Triệu Tinh Thần ra khỏi khu bể bơi, trong chốc lát hắn liền trở về.

Bể cá đương nhiên không có, nhưng một cái ly nước lớn thì vẫn có.

Cũng không biết ai ở trong yến hội ngồi cầm ly nước lớn như vậy uống trà, cuối cùng, bị Triệu Tinh Thần cướp đi.

Hắn cung kính đưa cho Hoắc Từ.

Nửa ngày sau, Hoắc Từ từ trong nước nhổm người dậy.

Tay cầm chén trà kia, từ bên ngoài nhìn qua lớp trong suốt có thể nhìn thấy một con cá vàng nhỏ đang vẫy đuôi bơi lội.

Hắn xem một cái rồi nói với Triệu Tinh Thần.

“Tìm xe, đưa tôi về.”

Triệu Tinh Thần vội vàng gật đầu.

“Được được được.”

Hắn cũng không biết người này rốt cuộc là làm sao.

Cảm giác cứ âm dương quái khí, thế nên không dám hỏi kĩ.

Đang nghĩ ngợi, lại nghe Hoắc Từ hỏi một câu

“Lạnh không?”

Triệu Tinh Thần tưởng đang hỏi hắn, vội vàng quay đầu lại nói

“Từ ca, tôi không lạnh.”

Vừa quay đầu, liền phát hiện Hoắc Từ nhìn chằm chằm cái ly kia, căn bản không hề để ý đến hắn.

Hắn sửng sốt.

Từ ca làm sao vậy?

Chưa kịp phản ứng đã nghe Hoắc Từ nói với cá vàng nhỏ

Giọng điệu hiếm khi ôn hoà

“Có đói bụng không?”

Lại nói

“Muốn ăn bánh mì hay ăn thức ăn cho cá?”

Vừa nói vừa đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Triệu Tinh Thần, nghe giọng hắn run rẩy khó tin nói

“Từ ca?”

Hoắc Từ nhíu mày

“Còn không đi? Làm gì ở đây?”