Tiểu Hồng tức giận nói
“Hừ! Chán ghét ngươi!!”
Nói đoạn, lạch cạch một tiếng, trực tiếp hóa thành một con rắn, xẹt một chút liền chạy.
Tô Cổ bước chân dừng một chút.
Mày nhíu lại.
Đại khái là không nghĩ tới lời mình nói sẽ chọc đến nó.
Tô Tiểu Hồng vô tâm vô phế thời gian lâu rồi, Tô Cổ nói chuyện cũng mấy để ý.
Hắn khẽ nhíu mày, nhìn hướng Tô Tiểu Hồng rời đi.
Hắn nhẹ nhàng nói một câu
“Đi thật? Đi rồi thì đừng có trở lại.”
Tô Tiểu Hồng, bạch bạch bạch quăng cái đuôi, chạy càng nhanh.
Tô Cổ hừ lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại, đi rồi.
Tô Yên ở quán cà phê đối diện đợi ước chừng nửa giờ, rốt cuộc chờ được Tô Cổ đi vào.
Chỉ là, lúc đi có một đứa nhỏ, trở về lại chỉ có mình hắn.
Một đứa khác đi đâu vậy?
Tô Cổ ngồi đối diện Tô Yên.
Đưa thẻ ngân hàng trong tay qua.
“Mười vạn ở trong thẻ, mật mã sáu số 0.”
Tô Yên cầm thẻ ở trong tay.
Nghi hoặc
“Tiểu Hồng đâu?”
Tô Cổ uống một ngụm nước
“Chết rồi.”
Tô Yên nhìn hắn, không nói chuyện.
Nửa ngày sau, Tô Cổ ngẩng đầu
“Tức chạy rồi.”
Tô Yên kinh ngạc
“Nó còn biết tức giận chạy ra ngoài?”
Xem ra trong khoảng thời gian này, kỹ năng học được cũng không ít a.
Sau đó, Tô Yên lại nói một câu
“Nó không nhớ đường, có thể tự đi về được không?”
Tô Cổ lấy điện thoại của mình ra, nhìn thoáng qua.
Lắc đầu
“Không nhớ được đường, nhưng còn có đầu óc.”
Tuy rằng, bình thường đại đa số thời điểm đầu óc nó không mấy dùng được.
Nhưng mà, nhớ cái số điện thoại, nhớ địa chỉ nhà gì đó, còn có thể nhớ rõ.
Những cây kem của Tiểu Hồng ăn, theo một phương diện nào đó cũng có thể coi là nó tự mình kiếm lấy.
Nhớ được một dãy số, khen thưởng mười kem ly.
Nhớ địa chỉ nhà, hai mươi cái bánh kem.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Tự lực cánh sinh, cơm no áo ấm.
Lúc này, leng keng một tiếng, cửa quán cà phê bị đẩy ra.
Chỉ thấy Tần Hiên Vũ đi đến.
Hắn nhìn qua có chút âm trầm, giữa mày còn mang theo lệ khí nhàn nhạt.
Ngồi xuống bàn ở giữa trung tâm.
Tô Yên nhìn về phía hắn.
Chỉ thấy hắn lấy ra di động, bấm bấm trong chốc lát, nói với phục vụ muốn hai ly cà phê.
Có vẻ là đang đợi người.
Tô Cổ theo tầm mắt Tô Yên nhìn qua, hỏi
“Chị quen biết Tần Hiên Vũ?”
Tô Yên nghe được Tô Cổ nói, quay lại
“Em quen biết?”
“Gặp qua vài lần ở câu lạc bộ đêm Hoàng Thành.”
Tô Cổ nhớ tới chuyện gì, lại bồi thêm một câu
“Hắn cùng nữ sinh Triệu Tường Vi kia, quan hệ rất mập mờ.”
Tô Yên nghe xong, lặp lại một lần
“Rất mập mờ?”
“Kiểu ái muội.”
Tô Cổ sửa lại từ để hình dung.
Trong khi nói chuyện, Tô Cổ đã nhanh chóng ăn xong bánh kem trước mặt mình, buông nĩa xuống.
Tô Yên đẩy bánh của mình qua.
Tô Cổ nhận lấy, nhanh chóng ăn lên.
Tiểu Hoa nói
“Đúng a, Tô Cổ hình như cũng thực thích ăn kem ly cùng bánh kem.”
Chỉ là rất nhiều thời điểm, Tô Cổ luôn một bộ cao lãnh.
Hơn nữa hắn ở cùng Tô Tiểu Hồng, vĩnh viễn đều sẽ là nhìn Tô Tiểu Hồng ăn bánh kem.
Hắn ở một bên ấn Tô Tiểu Hồng, không cho nó làm một ít chuyện bất thường.
Thế cho nên luôn là sẽ hình thành đối lập rõ ràng.
Làm người có một loại ảo giác, Tô Tiểu Hồng đam mê kem ly, Tô Cổ không thích ăn.
Lại là không biết, Tô Yên dưỡng hai đứa này, tuy rằng tính cách trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, nhưng mà niềm yêu thích cơ bản lại tương tự.
Tô Yên nghe xong Tiểu Hoa nói, nghi hoặc
“Em không biết bọn họ đều thích cái này?”
Tiểu Hoa nghe vậy, không nói chuyện.