Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1587: Em đã nói sẽ không ghét bỏ anh 55




Tô Thêm mặt không đỏ, cũng không thèm thở gấp, có cảm giác như việc gã làm là hợp tình hợp lý.

Tô Cổ nhìn Tô Thêm

“Hôm nay, nếu mày có thể đứng thẳng mà đi ra khỏi cái ngõ này, phí bảo kê của thằng nhóc này mày muốn thu bao nhiêu thì thu.”

Tô Thêm nghiến răng nhìn Tô Cổ, cười lạnh

“Khẩu khí không nhỏ.”

Dứt lời, Tô Thêm ném cái tăm xỉa răng đi, sau đó vẫy tay với đám người đứng đằng sau

“Lên cho tao, đánh nó răng rơi đầy đất cho lão tử, xảy ra chuyện gì, tao chịu trách nhiệm.”

Vừa dứt lời, đám người đứng phía sau Tô Thêm đồng loạt xông vào Tô Cổ.

Trong tay mỗi người cầm một cái côn sắt, ai nấy trông vô cùng hung tợn.

Tiểu Hồng đứng im răng rắc cắn miếng chocolate trong tay, nhún nhảy đôi chân ngắn, nhịn không được tán thưởng miếng chocolate một tiếng.

Năm phút sau.

“Phanh”

Tô Cổ đánh ngã người cuối cùng.

Tô Thêm bị đánh gãy một cái răng cửa, mặt mũi bầm dập lui về sau.

Trong tay Tô Cổ không biết từ khi nào có thêm một cái côn sắt.

Nhìn chân Tô Thêm, đi qua, không nhiều lời vô nghĩa, “rắc” một tiếng, trực tiếp đánh gãy chân Tô Thêm.

Tô Thêm gào lên một tiếng thống khổ, đau đến mức ngất xỉu.

Tô Cổ liếc mắt nhìn một cái, ném côn sắt trong tay đi, lại nhìn Tiểu Hồng đang vùi đầu ăn ở bên cạnh, lên tiếng

“Lại đây.”

Tiểu Hồng ngẩng đầu, tung tăng chạy tới.

Sau đó nhìn một đám người nằm la liệt trêи mặt đất, nhịn không được mở miệng

“Chúng ta phải đi sao?”

Sắc mặt Tô Cổ không hề dao động, duỗi tay bóp mặt Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng hét lên một tiếng.

Tô Cổ nói

“Hiểu cái gì là thu phí bảo kê chưa?”

Tiểu Hồng phản bác

“Ta vốn không biết, bạn học của ta cũng đều giao.”

Tô Cổ nghe xong, càng bóp mạnh hơn

“Vậy giờ đã hiểu chưa?”

Hai bên giằng co, Tiểu Hồng bại trận.

“Ô ô ô, đã biết.”

Tô Cổ bóp mặt nó thực sự quá đau.

Tô Cổ nghe thấy Tiểu Hồng nói đã biết, không buông tay ra, chỉ nói thêm một câu.

“Nếu về sau ta còn phát hiện ra người đưa tiền cho người khác, ta sẽ cắt cái đuôi của ngươi.”

Khí thế của Tiểu Hồng càng lúc càng suy yếu, sau đó không còn bùng lên nổi nữa.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

“Nhưng, ta cũng không biết người khác có phải là bắt ta nộp phí bảo kê không.”

“Phàm là những nhóm người chặn đường đòi tiền ngươi, thì đều không đưa.”

Tiểu Hồng gật gật đầu

“Được rồi.”

Thấy nó đáp ứng rồi, nghe lọt tai rồi, Tô Cổ lúc này mới buông lỏng tay, đưa nó ra ngoài.

Tiểu Hồng vừa xoa mặt vừa nói

“Nhưng nếu ta không đánh lại được bọn chúng thì sao?”

Không thể hóa hình, cũng không thể dùng răng cắn, lại bắt buộc phải đánh thắng bọn họ.

Haizz, thật là phiền toái mà.

Tô Cổ lãnh đạm nói một câu

“Da dày như vậy, không chết được.”

Ra khỏi ngõ, Tiểu Hồng tự động giơ hai tay

“Ôm một cái.”

Đồng chí Tiểu Hồng từ khi có chân, càng lúc càng lười thêm.

Trước kia sẽ còn lắc lư cái đuôi rắn mà đi đường, từ khi có chân chuyển thành Tô Cổ bế nó đi.

Thời gian dài liền trở thành thói quen, không muốn tự đi liền tìm Tô Cổ.

Nhưng lần này, tính tình Tô Cổ lại không được tốt như mọi khi.

Tô Cổ dừng chân, nhìn đôi chân của Tiểu Hồng

“Chân mọc trêи đầu hay sao mà không tự đi được?”

Tiểu Hồng nhìn Tô Cổ, hừ một tiếng.

Không hiểu sao từ khi ra khỏi minh giới, tính tình Tô Cổ không tốt chút nào.

Không có việc gì liền giáo huấn nó.

Cổ Vương thối.

Còn hư hơn cả nam nhân của Tô Yên.

Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, nói như thế thì lại không công bằng, vừa rồi Cổ Vương còn giúp nó đánh người xấu nữa.

Cổ Vương còn cho nó tiền mua chocolate đựng đầy cả một cặp sách.

Cổ Vương còn mua rất nhiều Teletubbies để trong phòng nó.

Mỗi ngày đi học cũng đều bế nó.