“Tiểu Quai”
“Chỉ có mỗi một mình anh thôi~~”
“Khi nào em mới trở về?”
“Sắp tới lúc thay thuốc rồi.”
“Tiểu Quai có thích không?”
“Giường của Tiểu Quai có chút nhỏ, hay là anh kéo giường của anh tới đây có được không?”
“Có muốn anh đi đón Tiểu Quai không?”
Cô mới đi có một tiếng đồng hồ, vị nào đó lúc trước còn suy yếu đến mức không thể tự đi được, giờ có vẻ tinh thần vô cùng phấn chấn.
Đương nhiên là Tô Yên cảm nhận được hắn rất vui vẻ là khác.
Tô Vân thấy lực chú ý của Tô Yên vẫn luôn ở trêи di động, mà chiếc di động kia cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, chốc chốc lại có tin nhắn nhắn đến, giống như nhắc nhở chủ nhân chiếc điện thoại này có người đang chờ mong~~
Tô Vân che môi cười
“Xem ra em rất bận ha?”
“Không bận.”
Tô Vân cười lắc đầu
“Không sao, chị hiểu mà.”
Dứt lời, Tô Vân trở nên buồn bã
“Em phải nắm chắc, đừng để tới khi có hiểu lầm làm người ta thương tâm rồi rời đi rồi mới hối hận.”
Nói xong, Tô Vân uống một ngụm trà, vừa cười vừa nói
“Nếu em ăn no rồi vậy đi tìm hắn đi, chị thấy em không thể tập trung vào bữa cơm này nữa rồi đó.”
Tô Yên cất điện thoại vào túi xách, sau đó gật gật đầu
“Vậy em đi đây, gặp lại sau.”
Tô Vân nhìn Tô Yên
“Nắm thật chắc nhé.”
“Được.”
Sau đó, Tô Yên liền rời đi.
Vừa đi ra ngoài, Quân Vực lại nhắn tin đến
“Tiểu Quai ~, anh đói bụng.”
Tô Yên nhìn thoáng qua tin nhắn, nhắn tin trả lời
“Trong nhà có mì gói.”
Vừa nhắn tin trả lời chưa bao lâu, Quân Vực liền gọi điện thoại tới.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tô Yên nghe máy, âm thanh bên kia điện thoại có chút suy yếu
“Tiểu Quai vẫn còn nhớ rõ trong nhà còn có người đó chứ?”
“Nhớ rõ.”
“Vậy Tiểu Quai có nhớ em đã đáp ứng sẽ đối xử thật tốt với anh không?”
“Có, vẫn nhớ.”
Quân Vực lại nói tiếp
“Vậy nên em xác định muốn anh ăn mì gói sao?”
Tô Yên đáp
“Vậy An Đồng, An Túc đâu? Anh có thể tìm bọn họ.”
“Tiểu Quai muốn đẩy anh đi sao?”
Tô Yên trầm mặc, cô thật sự không có ý này.
Nhưng phải công nhận công lực càn quấy của vị này phải gọi là vô tận.
Hơn nữa cô lờ mờ cảm thấy, dù cô nói gì đi chăng nữa cũng sẽ thành cô sai.
Cho nên, cô tắt điện thoại cái “bụp”, giả vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Đi đến bãi đỗ xe.
Có chuyện gì, về nhà thì nói tiếp.
Quân Vực ở nhà đợi một lúc cũng không thấy Tô Yên nói gì, nhấc điện thoại khỏi tai mới phát hiện cô đã tắt điện thoại từ bao giờ.
Hắn sửng sốt một lúc, sau đó bật cười, hiếm khi vui vẻ đến như thế.
Cũng không hiểu vì sao, cho dù Tiểu Quai của hắn làm bất cứ điều gì, hắn đều không thể tức giận với cô được.
Thậm chí hắn phát hiện ra, càng ngày hắn càng yêu Tiểu Quai nhiều hơn, giờ hắn chỉ muốn ấn Tiểu Quai ở trêи giường hôn vài cái.
Nghĩ đến chuyện sáng nay, nụ cười của Quân Vực càng thêm đậm.
Hắn ngồi trêи sofa trong phòng khách, nhìn xung quanh một vòng.
Cái sofa da này có vẻ không tồi, trong bếp cũng là một nơi khá tốt, thảm lông dê ở cầu thang cũng rất tốt, sẽ không bị cộm lưng.
Quân Vực nhìn khắp nhà Tô Yên, phát hiện căn nhà này khắp nơi đều là bảo địa.
Nơi này, tốt hơn nhà của hắn nhiều.
Hắn tính toán sẽ ở lại đây.
Sau đó, hắn nhớ tới trước khi đi ra ngoài Tô Yên đã nói hai đứa nhóc cũng ở nhà.
Nhưng từ lúc hắn xuống lầu tới giờ, hình như không nghe thấy âm thanh của hai đứa nó.
Đi ra ngoài chơi rồi sao?
Nghĩ vậy.
Quân Vực nhìn ngôi nhà của Tô Yên càng thêm thuận mắt.
……………
Tô Cổ và Tiểu Hồng đi đâu ư?
Tô Cổ thì đi đánh nhau.
Con Tiểu Hồng không biết làm gì, hai cái chân của nó còn chưa linh hoạt, cho nên…. nó đi theo trợ uy cho Cổ Vương.