Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1574: Em đã nói sẽ không ghét bỏ anh 42




Cũng không biết rốt cuộc trong đầu bọn họ nghĩ cái gì.

Còn có người chụp trộm ảnh của Tô Cổ và Tô Tiểu Hồng.

Sự chú ý của Tô Tiểu Hồng rõ ràng không phải ở chỗ này, nó còn đang bận đếm xem mình có bao nhiêu loại chocolate.

Ừm, ăn một cái thì mất đi một cái, nhưng nó mang theo rất nhiều, khẳng định là đủ ăn.

Cho đến khi nữ sinh tụ tập quanh nó và Cổ Vương quá nhiều, âm thanh bàn tán nói chuyện lại quá lớn. Rốt cuộc mới kéo được lực chú ý của Tô Tiểu Hồng về tình huống hiện tại.

Tô Tiểu Hồng vừa nhấc đầu lên, liền phát hiện rất nhiều nữ sinh đang nhìn nó.

Liền có chút ngượng ngùng.

Nó thẹn thùng rúc vào trong ngực Tô Cổ.

Nó vừa rúc vào, Tô Cổ liền cúi đầu hỏi

“Ngươi làm cái gì vậy?”

Tiểu Hồng ghé vào tai Tô Cổ, nhỏ giọng

“Nhỡ đâu các cô ấy thích ta thì làm sao bây giờ?”

Tuy rằng, Tiểu Hồng không hiểu biết nhiều, nhưng trước sau vẫn nhớ rõ mình là giống đực, còn là một con đực rất lợi hại.

Cho nên, bị nữ sinh thích là chuyện quá bình thường luôn.

Tô Cổ nhìn nó một cái, lãnh lãnh đạm đạm

“Yên tâm, các cô ấy sẽ không có hứng thú đối với một viên thịt đâu.”

Tiểu Hồng ngốc một hồi mới hiểu ra viên thịt trong miệng Tô Cổ nói chính là nó.

Thật tức giận

“Hừ!”

Ngươi mới là viên thịt.

Về sau nó lớn lên sẽ rất tuấn tú.

Tiểu Hồng căm giận lấy một khối chocolate trong túi ra, cắn một miếng.

Đúng lúc này, có một cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh tiến đến gần.

“Em trai nhỏ thật đáng yêu nha~.”

Tiểu Hồng nghe xong, rất vui vẻ.

Yên lặng ưỡn ngực thẳng lưng.

Tô Cổ liếc nó một cái.

Sau đó, liền nghe thấy nữ sinh kia nói

“Có thể cho chị một cái không? Chị cũng muốn ăn~”

Tiểu Hồng yên lặng cúi đầu nhìn miếng chocolate trong tay, sau đó ngẩng đầu lên nhìn nữ sinh nọ.

Há miệng “rắc” một tiếng, cắn một miếng chocolate ngập mồm.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Giống cái xinh đẹp gì đó, cũng chẳng bằng chocolate của nó.

Tiểu Hồng còn sợ giống cái này tiếp tục đòi ăn chocolate của nó, liền rúc sâu vào trong ngực Tô Cổ yên lặng ăn tiếp.

Tô Cổ túm lấy cái cổ nó, kéo nó ra.

“Nếu ta phát hiện trêи người ta có dính chocolate, một cặp sách đầy chocolate này của ngươi sẽ nằm gọn trong thùng rác.”

Tiểu Hồng vội vàng lắc lắc đầu.

Để Tô Cổ không vứt chiếc cặp sách đựng đầy chocolate của nó đi.

Nén nỗi đau trong lòng, đem một nửa miếng chocolate nó đang ăn đưa tới trước mặt Tô Cổ.

Dùng giọng nói trẻ con nói với hắn

“Cho ngươi ăn nè ~”

Tô Cổ liếc mắt nhìn miếng chocolate.

Ý của Tiểu Hồng, là muốn hắn cắn một miếng.

Sau đó, ừm….. Tô Cổ liền cúi đầu, ăn sạch miếng chocolate của Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng nhìn miếng chocolate ngon lành giờ chỉ còn lại giấy bọc.

Khóc không ra nước mắt.

Lúc này, Tô Cổ mới lên tiếng

“Xe buýt tới.”

Tiểu Hồng yên lặng ghé vào vai hắn, ôm lấy cổ hắn.

Còn đang vô cùng đau lòng.

Ô ô ô, đó là chocolate của nó mà, đều bị Cổ Vương ăn mất rồi!!

·······

Công việc của Tô Yên chuẩn bị giao đến tay Tô Vân.

Vừa nghe danh Tô Vân, sinh viên xuất sắc, đạt toàn bộ học bổng của trường đại học nổi tiếng nước ngoài.

Vốn nghĩ là một người vô cùng nghiêm túc, nhưng khi gặp mặt, lại đánh gãy cái suy nghĩ này của cô.

Xinh đẹp, trí thức, dáng người cao gầy, biết tiến biết lùi.

Không mang tới cho người đối diện cảm giác bị áp bách, nhưng cũng không để người ta coi mình chỉ là một bình hoa xinh đẹp.

Là một nữ nhân rất lợi hại.

Tô Vân nhìn tài liệu Tô Yên đưa qua.

Lên tiếng

“Vất vả rồi!”

Tô Yên lắc đầu, nhìn thời gian

“Nếu không có việc gì, em đi trước.”