Cô suy nghĩ một chút, bổ sung thêm một câu
“Đương, đương nhiên, nếu anh cảm thấy em không tới sẽ tốt hơn, anh có thể nói cho em biết.”
Cô nói lời này, vô cùng nghiêm túc.
Cô chỉ dựa theo logic bình thường đem những tình huống có thể nói ra, không để cho hắn khó xử, nhưng lại làm cả người nghe và người nói cùng trầm mặc.
Hình như câu nói này của Tô Yên có chút tác dụng, ít nhất Quân Vực đã thành thật hơn rất nhiều.
An Túc đứng bên cạnh an an tĩnh tĩnh không nói lời nào.
Nhìn hai người họ đạt tới một mức độ nào đó trêи con đường “hòa giải”.
An Túc lên tiếng
“Chủ Thần đại nhân, ngài đói bụng chưa?”
Tô Yên ngẩng đầu lên nhìn An Túc.
Sau đó, tầm mắt Tô Yên dừng ở trêи xe đẩy.
Cô đứng lên, kéo xe đẩy lại gần.
“Anh ăn cơm chưa?”
Quân Vực không nói gì.
An Túc thay hắn trả lời
“Vừa hay Thiếu chủ còn chưa chịu ăn. Chủ Thần Đại Nhân có thể cùng Thiếu chủ dùng bữa.”
Tô Yên gật đầu, sau đó mục một chén cháo, đưa qua.
Thấy hắn không nhận lấy, cô cầm cái muỗng, bón cho hắn ăn từng miếng từng miếng.
Lần này, hắn thật sự ăn, không còn cự tuyệt như lúc uống thuốc.
Tô Yên bón một miếng, hắn liền ăn một miếng, cũng không châm chọc trào phúng như lúc trước nữa.
Thành thành thật thật, nhìn qua yếu ớt vô cùng.
An Túc nhìn Quân Vực, sau đó cúi đầu lui ra ngoài.
Nơi này không còn chuyện của mình nữa.
Chỉ cần Thiếu chủ có thể sống sót là tốt rồi.
Vì sao An Túc lại để ý chuyện Quân Vực phải sống sót khỏe mạnh?
Yêu hồn của Thiếu chủ vốn đang bị thương. Nếu ở thế giới nhỏ này, Quân Vực vì nóng giận mà tức chết sẽ càng tăng thêm thương thế cho yêu hồn. Chẳng những không thể dưỡng được cho yêu hồn, mà còn gặp phản phệ.
Chỉ khi Thiếu chủ sống khỏe mạnh, mới chính là liều thuốc bổ tốt nhất cho yêu hồn của hắn.
An Túc ra khỏi phòng.
An Đồng vẫn luôn đứng ở ngoài cửa chờ.
An Túc gật gật đầu
“Tốt rồi.”
An Đồng giống như không tin tưởng lắm, khuôn mặt trẻ con kia hiện lên vẻ hoài nghi.
“Uống thuốc rồi?”
“Không thì sao?”
“Thiếu chủ chịu phối hợp?”
An Túc nhớ tới bộ dáng vừa rồi của Quân Vực
“Giả vờ cự tuyệt vài lần, lại sợ Chủ Thần Đại Nhân bị cự tuyệt mà bỏ đi mất. Lúc sau liền thành thật.”
An Túc rốt cuộc vẫn là người ở bên cạnh Quân Vực lâu hơn. Một số ít hành vi của Quân Vực, có thể đoán được.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Rõ ràng nhìn thấy Chủ Thần Đại Nhân hai mắt Thiếu chủ liền sáng lên.Nhưng cứ một hai phải bày ra cái bộ dáng “tôi không muốn gặp em, hai ta không còn bất kỳ quan hệ gì”.
An Túc nghĩ nghĩ, chẳng lẽ từ trước tới nay ở trước mặt Chủ Thần Đại Nhân, Thiếu chủ đều như vậy sao?
Cái tính tình kia của Tô Yên, căn bản không thể hại người.
Nếu là như thế thật, không phải Thiếu chủ nhà mình ăn ngấu nghiến, nuốt chửng người ta rồi sao?
Mỗi ngày còn bắt người ta đến dỗ dành mình?
Hai đầu lông mày của An Đồng dần dần buông lỏng ra.
An Túc lên tiếng
“Có lẽ, ngươi có thể từ từ tìm hiểu thêm về cô ấy.”
Ít nhất là cho tới bây giờ, An Túc cảm thấy vị Chủ Thần này cũng rất tốt.
Không hổ là người được Thiên Đạo lựa chọn. Thản nhiên, lại vô cùng quang minh chính đại.
So với vị Thiếu chủ tính tình âm ngoan của hắn tốt hơn không ít.
An Đồng đi ra ngoài, nói lại một câu
“Thiếu chủ sẽ không vì ý kiến của ta mà thay đổi lựa chọn. Ta có thích cô ta hay không cũng không quan trọng. Chỉ cần cô ta không mang phiền toái đến cho Thiếu chủ là được.”
Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của hắn rồi.
Tô Yên nhìn Quân Vực ăn cơm xong.
Hai người ngồi im ở đó, không nói lời nào.
Sau đó, Tô Yên lên tiếng
“Mai em sẽ lại đến.”
Người nào đó vẫn trầm mặc.
Tô Yên nghĩ nghĩ, nhỏ nhẹ dò hỏi
“Ngày mai em có thể tới thăm anh không?”
Quân Vực nhìn Tô Yên, đôi môi mỏng tái nhợt cong lên.