Tô Yên nhận lấy chén thuốc, bưng đi vào trong phòng.
Khi cô đi tới đầu giường, “tạch” một tiếng, An Túc bật đèn trong phòng sáng trưng.
Tô Yên cảm thấy vô cùng chói mắt, chờ đến khi đôi mắt đã quen được với ánh sáng, cô bưng chén thuốc để lên tủ đầu giường.
Nhìn Quân Vực, sau đó cô liền đơ người.
Mới chỉ mấy ngày không gặp, sao hắn lại có thể gầy đến mức này?
Hai má hóp sâu, hốc mắt thâm xì, gầy rộc đi so với mấy ngày trước. Hiện giờ nhìn, chỉ kém nước da bọc xương một chút.
Môi hắn khô nứt, vì vừa rồi mở miệng nói chuyện, môi liền bị rách ra chảy máu. Cánh tay bị bỏng vốn được bác sĩ bôi thuốc và băng bó, hiện giờ cũng đã bị vứt sạch.
Làn da của hắn giống như bị nướng vậy.
Quân Vực nằm yên đó, nhìn Tô Yên chằm chằm.
Sau đó, hắn thấy Tô Yên nhíu mày, mím mím môi, giống như vô cùng ghét bỏ bộ dáng hiện tại của hắn.
Tất nhiên hắn biết bộ dáng của mình bây giờ vô cùng khó coi.
Nhưng mà….
Ánh mắt Quân Vực tức khắc ảm đạm. Hắn nhắm hai mắt lại, nghiêng đầu nhìn đi chỗ khác
“Em đi đi, tôi sẽ không chết.”
Âm thanh khàn khàn vô cùng suy yếu.
Tô Yên chống một tay lên bàn, một tay che ngực. Cái cảm giác trái tim như bị kim đâm lại xuất hiện.
Thật sự rất đau.
Cô đứng ở đó một lúc lâu mới có thể ổn định được tinh thần.
Tô Yên cầm lấy tay Quân Vực, kết quả vừa chạm vào, liền thấy người hắn nóng bỏng.
Nhiễm trùng tới phát sốt?
Mới có mấy ngày không gặp, hắn còn có thể tự mình lăn lộn thành cái dạng này?
Thật sự lợi hại.
Cô bực bội không chịu được.
Nhăn mày, lên tiếng
“Quân Vực, uống thuốc.”
Người nào đó không chịu nhúc nhích, cũng không thèm phản ứng lại.
Sau đó, Tô Yên liền nâng người hắn dậy.
Sức lực cô vốn lớn, đặc biệt là lúc hắn đang ốm yêu như thế này, làm sao có thể phản kháng nổi?
Hắn ngồi dậy, dựa vào đầu giường nhìn Tô Yên
Quân Vực cười thê lương
“Em hà tất phải như vậy? Không muốn gặp tôi thì không cần mang bộ mặt chán ghét tôi tới gặp tôi. Tôi sẽ không chết được.”
Dứt lời, cạch một tiếng, chén thuốc bị hắn hất tung xuống sàn nhà.
Cái chén rơi trêи sàn phát ra tiếng “keng, keng”.
Sau đó, hắn nhắm mắt lại, lạnh nhạt nói
“An Túc, tiễn khách!”
Tô Yên nhìn bộ dạng suy yếu của hắn. Trong đầu trống rỗng, không nghĩ được gì.
“Anh, anh rốt cuộc muốn như thế nào?”
Cô hỏi hắn.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Lông mi Quân Vực run rẩy. Một lúc lâu sau mới cất lời
“Đã không muốn ở bên cạnh tôi nữa, cần gì phải liên lụy nhiều như vậy?”
Tô Yên hơi há mồm.
Cô định nói, cô không muốn liên lụy nhiều tới hắn như vậy. Cô chỉ có một yêu cầu, là hắn sống thật tốt và khỏe mạnh.
Nhưng kết quả hiện tại, không hề giống với mong muốn ban đầu của cô.
Tô Yên nói
“Được, em sẽ không tới quấy rầy anh nữa. Anh chăm sóc thân thể thật tốt, em sẽ không làm phiền anh.”
Quân Vực nghe xong liền châm chọc.
“Em còn để ý chuyện này sao?”
Tô Yên gật đầu
“Rất để ý.”
Anh như thế nào, em rất để ý.
Vì quá để ý, cho nên luôn ảnh hưởng tới lựa chọn của cô.
Quân Vực nhìn Tô Yên, nửa ngày sau mới dời tầm mắt đi chỗ khác.
Lúc này, An Túc bưng một chén thuốc khác lên, sau đó để lên trêи bàn.
“Chủ Thần Đại Nhân, đây là thuốc của Thiếu chủ.”
An Túc lại nói tiếp
“Thuốc mỡ bôi tay cũng đã được mang tới. Chủ Thần Đại Nhân cảm thấy có cần dùng tiếp hay không?”