Hội nghị kết thúc, Tô Yên đi sau mọi người rời khỏi phòng họp.
Chỉ là đi tới đi lui, lại nhớ tới cổ tay đỏ rực bị bỏng của hắn.
Bước chân Tô Yên chậm lại, do dự một lúc, cô quay lại, không vào hầm đỗ xe mà là đi đến trung tâm thương mại bên cạnh.
Khi Trịnh loan xuất hiện dưới bãi đỗ xe, hắn vẫn luôn trầm mặc, quanh thân mang theo áp lực vô hình.
An Đồng An Túc đi theo ở đằng sau cũng là yên tĩnh, không nói một câu.
Cho đến khi ngồi trêи xe, An Túc mở miệng
“Thiếu chủ, cánh tay ngài bị thương, hẳn là đi bệnh viện băng bó một chút.”
Nửa ngày trôi qua mới nghe thấy người kia có chút mất kiên nhẫn nói
“Trở về.”
An Túc còn muốn nói cái gì đó, nhưng tính tình vị này hiện tại không được ổn định lắm, hắn không nên chuốc họa vào thân.
Nhưng An Đồng lại nhịn không được, nói
“Thiếu chủ, thân thể quan trọng.”
An Đồng coi Quân Vực giống như động vật được quốc gia bảo hộ vậy.
Thân kiều thịt quý, thật sự việc Quân Vực trọng thương đã để lại bóng ma cho hắn.
Hiện giờ thiếu chủ chỉ bị chảy một chút máu cũng đã có thể khiến hắn chuẩn bị sẵn trận địa nghênh đón quân giặc tới.
Nhưng mà, thiếu chủ của hắn lại không hề để bụng.
An Đồng cũng là lần đầu thấy có người bị bỏng, chẳng những không lập tức cởi quần áo, mà còn ở bên ngoài dính thêm ít nước sôi nữa.
Là muốn vị Chủ Thần kia nhìn thấy, muốn cô đau lòng sao?
An Đồng trong lòng bắt đầu cân nhắc.
Khi đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên nhìn thấy một thân ảnh chạy tới.
Tô Yên tìm một vòng, còn tưởng rằng bọn họ đi rồi.
Cuối cùng, ở bãi đỗ xe tìm được bọn họ.
Cô đứng ở trước cửa xe, gõ gõ cửa kính.
Đợi nửa ngày, người trong xe mới hạ cửa kính xuống.
Tô Yên duỗi tay, đưa một túi thuốc qua.
“Cái này để trị liệu chỗ bị phỏng.”
Quân Vực ngẩng đầu nhìn cô một cái.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Cười như không cười
“Tô tiểu thư hà tất phải tiêu pha như vậy, tôi cũng sẽ không ăn vạ cô.”
Tô Yên nhìn cách nói chuyện âm dương quái khí của hắn.
Cô nhìn về phía An Túc đang ngồi trêи ghế lái.
“Thuốc này, một ngày ba lần. Trong đó có hướng dẫn cách bôi, các ngươi hẳn là xem hiểu.”
An Túc xuyên qua kính chiếu hậu nhìn về thiếu chủ.
Thiếu chủ nhà họ hai tròng mắt luôn lẳng lặng nhìn chằm chằm Tô Yên.
An Túc đã từng thấy qua cảnh mấy người vợ giận hờn chồng mình, hẳn là không kém thiếu chủ nhà hắn lúc này là bao.
Xem ánh mắt kia của thiếu chủ, Tô Yên như đang thiếu hắn 800 vạn vậy.
Một bộ dáng hận không thể đem người ta trói về.
An Túc trầm mặc một lúc, vẫn là duỗi tay nhận lấy
“Cảm ơn Chủ Thần đại nhân.”
Tô Yên lắc đầu
“Là trách nhiệm của tôi.”
Nước ấm kia là do cô làm đổ vào cánh tay hắn.
Tuy rằng, không thể hiểu sao lúc đó hắn lại xuất hiện ở phía sau cô, còn dán gần như vậy, khiến…..
Nói xong, cô nhìn thời gian.
Nếu không đi, sợ là đến chỗ Tô Cổ sẽ bị muộn mất.
Sau đó xoay người liền rời đi.
Thực mau một chiếc màu đen xẹt qua trước xe của Quân Vực.
An Túc từ kính chiếu hậu nhìn thiếu chủ.
“Thiếu chủ?”
Không biết khi nào, Quân Vực đã cầm túi thuốc mỡ kia ở trong tay.
Tới tới lui lui lật xem.
Chờ xem xong rồi, ném sang chỗ ngồi bên cạnh, nói
“Đuổi theo xem.”
An Túc sửng sốt
Theo đuôi ai?
Sau đó mới nhớ tới chiếc xe màu đen mới vừa rời đi phía trước bọn họ là của Tô Yên.
“Vâng, thiếu chủ.”
An Túc lập tức lái xe đuổi theo.
Tô Yên một đường chạy, thực mau tới thánh đức cao trung.
Đi xuống xe, đầu tiên là giải thích với bảo vệ trông cửa, rồi đi vào bên trong.
Tô Yên xuyên qua nhiều vị diện như vậy, hiếm khi có công việc nào quan trọng.