Nam Minh nhìn Tô Yên, nàng rõ ràng không nghe lọt tai lời gã nói.
“Được thôi, nếu Chủ Thần đại nhân đã không muốn nghe mấy chuyện này, vậy chúng ta nói chuyện khác. Ví dụ như, nói về vị này đi.”
Dứt lời, Nam Minh hất hất cằm.
Tô Yên nhìn qua phía đó.
Đóa Hoa Bỉ Ngạn trêи cổ gã phát ra ánh sáng màu tím đen, có cảm giác vô cùng quen mắt.
Mỗi khi xuất hiện ánh sáng màu tím đen, tâm tình của Nam Minh có vẻ vô cùng tốt, giống như gã được ăn thập toàn đại bộ vậy.
Tô Yên bỗng nhớ tới nữ nhân bị giam trong ngục.
Nam Nhiễm.
Nam Minh.
Hình xăm trêи cổ chân Nam Nhiễm giống như xiềng xích, trêи cổ Nam Minh cũng có hình xăm kiểu y như vậy.
Hai người này, có quan hệ gì sao?
………
Tô Cổ vừa chạy ra khỏi ảo ảnh, hắn nhìn bốn phía xung quanh.
Từ lúc tiến vào Minh Giới, đi trêи con đường vô tận này, hai bên đường Hoa Bỉ Ngạn nở rộ, một mảng đỏ rực, quyến rũ lại kinh diễm.
Ngẩng đầu lên, ngân hà lộng lẫy, sao trời biến ảo, hình như có chút không giống với vừa nãy.
Tô Cổ nhắm mắt lại, chờ chút hoảng loạn trong lòng khôi phục trạng thái bình thường.
Sau đó, mở to mắt, lại trở thành bộ dáng lãnh đạm như trước.
Xung quanh hắn bỗng vang lên những tiếng động lạ.
Tô Cổ nhíu mày, đề cao cảnh giác, nhìn bốn phía xung quanh.
Ầm ầm ầm.
Âm thanh càng lúc càng lớn.
Thịch thịch thịch thịch.
Một tiếng lại một tiếng.
Người đang tới có thân hình rất lớn, sức lực cũng không phải hạng xoàng.
Còn đang cảnh giác, liền nghe thấy âm thanh của rắn
“Tê tê tê tê tê tê tê tê”
Ăn ngon, ăn ngon, ngon quá a~~!!
Tô Cổ nhấc mí mắt, liền nhìn thấy Tiểu Hồng quăng ngang quăng dọc cái đuôi. Lướt đi như bay trong biển Hoa Bỉ Ngạn.
Nó nghênh ngang há to cái miệng ăn một đống hoa.
Ăn từ phía tây sang phía đông, ăn từ phía bắc đến phía nam.
Một biển hoa làm người ta kinh diễm như vậy, lại là thức ăn cho con rắn ngốc này.
Dù có không bị nó ăn, thì biển hoa này cũng bị cái đuôi của Tiểu Hồng làm cho đổ ngang đổ ngửa, dập nát hết.
Cảnh đẹp nay còn đâu…..
Tô Cổ lạnh nhạt gọi
“Tiểu Hồng.”
Tiểu Hồng đang ăn hoa bỗng khựng lại.
Nó quay đầu theo hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy Tô Cổ đang đứng trêи cầu.
Nó reo lên vui vẻ
“Cổ Vương!”
Cái giọng nói trẻ con kết hợp với cái chân thân siêu to khổng lồ như vậy.
Thật sự…. ừm… vô cùng quỷ dị.
Tiểu Hồng quăng nhanh cái đuôi, càng tới gần Tô Cổ, thân hình nó lại càng nhỏ dần đi.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Chờ đến khi nó phóng tới trước mặt Tô Cổ thì đã biến thành nửa người nửa rắn.
Nó ăn đến cả miệng đỏ rực.
Vui vẻ hỏi
“Cổ Vương, ngươi đi đâu đó? Sao lại ném ta xuống vậy?”
Nói đến việc này, Tiểu Hồng liền muốn tức giận.
Không hiểu sao tự nhiên Cổ Vương lại ném nó xuống, nó tìm thật lâu thật lâu cũng không tìm thấy Cổ Vương.
Tô Cổ nhìn nó.
“Ngươi có gặp phải thứ gì không bình thường không?”
Tiểu Hồng mờ mịt
“Cái gì không bình thường?”
Nói xong, Tiểu Hồng liếc nhìn biển Hoa Bỉ Ngạn
“Hoa này không phải là giả chứ? Chẳng lẽ ta không thể ăn chúng nó sao?”
Vừa nói, Tiểu Hồng vừa vỗ vỗ vào cái bụng căng tròn của mình.
Hic, nó đã ăn rồi.
Là thật mà.
Tiểu Hồng yên tâm, sau đó vui vẻ lên tiếng
“Ta vẫn luôn đợi ngươi trở về.”
Nói xong, nó còn bồi thêm một câu
“Và ăn hoa nữa.”
Tô Cổ nhìn Tiểu Hồng.
Mê thuật này sẽ xuất hiện những người hoặc những thứ mà người ta sợ nhất.
Hoặc, là để tâm nhất.