Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1505: Hoa Bỉ Ngạn ở Minh Giới 30 + 31




“Ngươi xem ngươi xem, ngươi đánh mặt ta đến đỏ lên rồi.”

Thanh âm của Tiểu Hồng toàn là tức giận.

Thiếu niên nhìn mặt Tiểu Hồng cẩn thận, nửa ngày sau mới mở miệng nói

“Xác thật là đỏ.”

Tiểu Hồng đang muốn nói tiếp, giây tiếp theo liền bị Tô Cổ tiếp tục véo bên mặt sưng đỏ kia.

Tiểu Hồng càng kêu đau, Tô Cổ càng thêm dùng sức.

Mãi một lúc sau, Tiểu Hồng mới tránh thoát, nổi giận đùng đùng

“Ngươi làm gì vậy?!”

Tô Cổ

“Ta là muốn nhắc nhở ngươi, đừng làm những việc ngu xuẩn.”

“Ngươi mới ngu xuẩn!”

Tô Cổ nhướng mày

“A, phải vậy không?”

Tiểu Hồng tức đến nỗi không ngừng quăng cái đuôi.

Hai người đấu võ mồm, Tiểu Hồng chưa bao giờ có thể thắng được Tô Cổ, mỗi lần đều bị Tô Cổ nói cho á khẩu.

Nhưng lần này lại có chút không giống trước kia, con rắn ngốc này thật sự tức giận.

Tô Cổ nhìn nhìn, lại cảm thấy có chút thú vị.

Con rắn ngốc này không tim không phổi, không để trong lòng bất kì điều gì. Tức giận gì đó, chỉ cần một giây sau liền có thể vui sướиɠ chạy đi mà đuổi bắt bướm nhỏ.

Lần đầu tiên Tô Cổ thấy nó tức giận thành cái dạng này.

Chẳng lẽ bởi vì hắn nói nó ngu xuẩn sao?

Đang nghĩ ngợi, Xà Nam đứng ở phía xa đã không nhịn được nữa, tiến lên.

“Tê tê tê tê tê”

Nó phun lưỡi rắn màu đỏ tươi, biểu lộ mình cũng là một con rắn.

Nó đứng trước mặt Tiểu Hồng, ánh mắt căm thù nhìn Tô Cổ, ý cảnh cáo rất đậm.

Tô Cổ nhìn con rắn không biết từ đâu chạy đến này, nhướng mày hỏi

“Huynh đệ của ngươi sao?”

Tiểu Hồng nhìn thấy Xà Nam, tâm tình nó tốt hơn một chút, lên tiếng

“Tiểu đệ của ta.”

Tô Cổ hiểu rõ

“Nhận ngươi làm lão đại, cũng thật là uỷ khuất con rắn này.”

Tô Cổ càng nói kháy, Tiểu Hồng lại càng thêm tức giận.

Cuối cùng tức đến nỗi nói không lên lời, chỉ có thể nói một câu

“Hừ! Người xấu!!”

Nói xong, nó xoay người muốn tìm một chỗ vắng vẻ chờ mình bớt giận.

Nhưng Xà Nam đứng bên cạnh lại kéo Tiểu Hồng lại.

Xà Nam mở miệng

“Ngài không cần sợ hắn, ngài chưa chắc đã yếu hơn hắn. Huống hồ hắn còn vũ nhục ngài như thế, hẳn là phải nhận giáo huấn.”

Tiểu Hồng do dự.

Đánh nhau với Tô Cổ sao?

Vẫn là từ bỏ đi?

Không phải nó sợ đánh không lại.

Mà từ trước tới giờ nó chưa bao giờ nghĩ tới việc đánh nhau với Tô Cổ.

Ở trong mắt Tiểu Hồng, cho dù Tô Cổ làm nó tức giận đến thế nào, nó cũng chưa từng coi Tô Cổ là kẻ địch.

Thế cho nên mỗi lần nói không lại Tô Cổ nữa, nó sẽ hầm hừ trốn đi chỗ khác, chờ hết tức giận rồi, hoặc chờ Tô Cổ chủ động tới tìm nó, nó sẽ tiếp tục chơi với Tô Cổ.

Ngần ấy năm, chưa bao giờ thay đổi.

Nhưng lần này nghe Xà Nam nói xong, Tiểu Hồng có lỗ tai mềm lập tức cảm thấy thằng ranh tiểu đệ này nói rất đúng.

Tiểu Hồng ưỡn ngực

“Ngươi muốn đánh với ta sao?”

Tô Cổ nghe Tiểu Hồng nói, lại quay sang nhìn Xà Nam.

“Tiểu đệ ngươi mới nhận này, ở cùng ngươi được mấy canh giờ?”

Tiểu Hoa vừa nghe, đầu tiên là cảm thấy vô cùng mê man, sau đó bắt đầu xoè ngón tay đếm đếm.

Nửa ngày sau, mới trả lời

“Rất nhiều canh giờ.”

Tô Cổ vốn dĩ muốn hỏi nó, vì một câu nói của con rắn kia mà đã muốn đánh nhau với hắn?

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Nhưng thấy bộ dáng Tiểu Hồng vô cùng thiếu đòn, lời nói tới bên môi rồi, liền sửa lại

“Ngươi và cả tiểu đệ của ngươi, cùng lên đi.”

Tiểu Hồng vừa nghe xong, tức giận hừ mạnh một tiếng.

“Cùng lên thì cùng lên, đến lúc đó đừng nói ta khi dễ ngươi.”

Xà Nam phun lưỡi rắn

“Tê tê tê tê tê!”

Sớm đã vào trạng thái chiến đấu.

Hai đánh một, thời gian hai bên đánh nhau không tính là quá lâu.

Ước chừng chỉ nửa canh giờ, trận đánh kết thúc, cả ba người đều bị thương.

Xà Nam đã sớm bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, quỳ rạp trêи mặt đất không còn sức chiến đấu nữa.

Tiểu Hồng cảm thấy nó bị Tô Cổ đánh đến mức sưng một cục to tướng trêи đầu rồi.

Còn Tô Cổ.

Cánh tay của nó bị Tiểu Hồng cắn cho một cái, máu chảy đầm đìa.

Nếu để nói có điều gì đó an ủi được Tô Cổ, đó chính là Tiểu Hồng không giận dỗi đến mức dùng răng chứa nọc độc hắn, thế cho nên miệng vết thương dù nhìn rất doạ người, nhưng thực ra chỉ là một vết thương nhỏ.

Đây là vết thương đầu tiên mà Tô Cổ có từ khi sinh ra cho đến khi hoá hình, lại còn là do con rắn ngốc kia cắn.

Tô Cổ nhìn Xà Nam, sau đó nhìn Tiểu Hồng, lên tiếng

“Nếu đã có tiểu đệ, vậy ta chúc các ngươi, trăm năm hoà hợp.”

Tiểu Hồng nghe thấy Tô Cổ chúc phúc cho mình như vậy, giơ tay xoa đầu “hừ” một tiếng.

Đừng tưởng nói vài câu dễ nghe liền có thể dỗ dành nó.

Thật ra ấy à, đồng chí Tiểu Hồng vốn chẳng hiểu ý nghĩa của câu thành ngữ này. Nó chỉ thấy giống một câu khen ngợi, khích lệ.

Nếu là trước kia, nó sẽ hỏi Tô Cổ câu đó có nghĩa là gì. Nhưng lúc này nó còn đang tức giận, cảm thấy mình không thể mở miệng hỏi Tô Cổ.

Tô Cổ nói xong, liền xoay người rời đi.

Xà Nam nằm đó nghe thấy lời nói của Tô Cổ, ngẩng đầu nhìn Tiểu Hồng. Phát hiện Tiểu Hồng vậy mà không hề phản bác, trong lòng Xà Nam liền có suy tính.

Chẳng lẽ Tiểu Hồng vừa ý nó, muốn cùng nó giao hợp sao??

Xà Nam tuy rằng có thể huyễn hóa ra hình dạng con người, nhưng bản thân nó vốn là một con rắn.

Đã là rắn, thì sẽ sống cả đời theo luật rừng. Cá lớn nuốt cá bé, kẻ yếu thì phải cố gắng bám lên kẻ mạnh mà sinh tồn, cho tới nay, đều là như thế.

Nó là giống đực, Tiểu Hồng cũng là giống đực. Nhưng nếu về sau có thể bám vào Tiểu Hồng mà sinh tồn, nó cũng không quá để ý tới chuyện phải giao hợp với Tiểu Hồng.

Đây vốn là thiên tính trời cho, huống hồ tính tình của loài rắn vô cùng thối nát. Chỉ có nhân loại mới đem cái chuyện giao hợp này trở thành trinh tiết, trong sạch gì gì đó, cẩn thận giữ gìn, bảo vệ.

Nực cười.

Hai chân Xà Nam biến thành cái đuôi, nhẹ nhàng lay động trêи đám cỏ, ý đồ hấp dẫn Tiểu Hồng.

Nhưng Tiểu Hồng vốn không để ý. Bởi vì nó còn đang bận che đầu, vô cùng tức giận vì bị Tô Cổ đánh sưng cả đầu lên.

……..

Tô Yên theo Họa Nhu đi đến nhà của Họa Thiến Nhi và tướng công của cô ta.

Đứng ở ngoài rào chắn, nhìn vào bên trong. Chỉ một lát sau, liền nhìn thấy một nữ tử mặc y phục trắng đi ra.

Trong tay cầm một đóa hoa, nhẹ giọng gọi người trong phòng một tiếng

“Quan nhân, chàng mau tới đây.”

Người này chính là Họa Thiến Nhi mà Họa Nhu đã nhắc tới.

Xác thật có ba phần tương tự với Họa Nhu.

Dáng người tương tự, cách mặc y phục hay trang điểm cũng không khác gì Họa Nhu.

Một lát sau, một nam nhân từ trong phòng đi ra, nhìn bộ dáng của gã ôn nhu nho nhã, vô cùng thư sinh.

Trêи mặt gã nở nụ cười sủng nịnh, bất đắc dĩ mở miệng

“Thiến Nhi, nàng cẩn thận một chút, nếu không sẽ vướng ngã.”

Họa Thiến Nhi liền dừng lại, không bước tiếp nữa.

Ả đứng ở chỗ đó, trong tay cầm một bó hoa nhỏ.

Mặt trời đang xuống núi, ánh nắng chiều chiếu sáng khắp nơi, một khoảng trời đỏ ửng. Đoá hoa cúc non trong tay ả như tắm trong nắng chiều, có chút nổi bật.

Họa Thiến Nhi hỏi nam nhân kia

“Đẹp không?”

Nam tử kia gật đầu

“Đẹp.”

Sau đó, Họa Thiến Nhi liền nói một câu

“Vậy hoa cúc đẹp hơn, hay hoa bách hợp đẹp hơn?”

Vừa dứt lời, khuôn mặt tươi cười của gã nam nhân kia liền thay đổi, sắc mặt gã trầm xuống.

Họa Thiến Nhi giống như biết mình nói sai, hai tay nàng ta vò vào nhau có chút hoảng loạn.

“Quan nhân, không phải ta cố ý muốn nhắc tới cô ta.”

Gã nam nhân kia nhìn Họa Thiến Nhi một lúc lâu, sau đó lên tiếng