Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1497: Hoa Bỉ Ngạn ở Minh Giới 22




Tô Yên gật đầu

“Bắt đầu từ hai người Triệu Phú Quý, Tiền Sơn.”

……………

Ở một nơi khác, Tiểu Hồng trăm cay ngàn đắng đi tìm Tô Yên.

Theo lý thì đã một ngày một đêm, hẳn là đã tới nơi rồi, nhưng cái đội ngũ này, vừa đi vừa nghỉ, đi được một lúc lại nghỉ một lúc, thế cho nên mới chậm như vậy.

Tiểu Hồng có một thân thể vô cùng khỏe mạnh, nhưng đầu óc nó lại không tốt lắm, không nhớ đường.

Còn Xà Nam kia, mọi mặt đều rất chu toàn, duy chỉ có thân thể nó là không tốt lắm.

Thân thể bị thương, làm sao có thể chịu đựng được mà đi băng băng cả một quãng đường dài? Tiểu Hồng sốt ruột nhưng cũng không biết phải làm thế nào.

Đi mất cả một đêm rồi, vẫn chưa tới thôn Cổ Lĩnh.

Tiểu Hồng nhìn quanh, nếu có Cổ Vương ở đây, nó đã tìm được Yên Yên từ lâu rồi, cho dù Yên Yên đang ở đâu, Cổ Vương đều có thể tìm được.

Đặc biệt đem so sánh với Xà Nam, lại càng cảm thấy Cổ Vương thật tốt.

Tiểu Hồng bắt đầu cân nhắc.

Về sau, vẫn nên bảo Cổ Vương ngủ ở trêи đầu của nó đi, như vậy đến lúc nó đi lại, cũng có thể gọi Cổ Vương dậy, đợi nó đến nơi muốn đến rồi thì lại để Cổ Vương ngủ tiếp.

Tiểu Hồng cảm thấy cách này vô cùng tốt.

Nghĩ vậy, nó cũng không thấy sốt ruột nữa, liền đứng dưới gốc cây lắc lư.

Xà Nam nhìn Tiểu Hồng, trong lòng lặng lẽ suy tính.

Con rắn này thật sự rất lợi hại, rõ ràng là vội vàng đi tìm chủ nhân đến vậy, nhưng bởi vì thân thể nó bị thương, đi đi dừng dừng, con rắn này lại có thể nhịn mà không bỏ đi luôn.

Nếu nó không đưa con rắn này đi gặp được nữ nhân tên Yên Yên kia, vậy chẳng phải nó sẽ bị đánh chết luôn sao?

Trời sinh loài rắn có bản năng săn mồi rất giỏi, chờ thời cơ, tùy thời mà động, đây là những thứ đã chảy xuôi trong dòng máu của bọn chúng.

Hiển nhiên, con rắn này vận dụng điều đó vô cùng linh hoạt, tuyệt đối sẽ không để bản thân bị mệt một chút nào.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Từ khi Xà Nam hóa hình tới nay, gặp qua không ít rắn thành tinh giống nó, nhưng những con rắn đó đều không thể khống chế được ɖu͙ƈ vọng của bản thân, chỉ một chút kϊƈɦ thích liền bại lộ bản chất, giống y như nó lúc trước, một đám kết cục vô cùng thê thảm.

Mà con rắn trước mắt này, lại không phải như vậy.

Không biết có phải do Xà Nam bị Tiểu Hồng đánh nhiều quá hay không, mà tâm tình của Xà Nam với Tiểu Hồng trở nên vô cùng phức tạp.

Vừa sợ hãi, lại vừa thưởng thức.

Thưởng thức tính cách phong đạm vân khinh của nó, giống như tất cả mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay nó.

Xà Nam có chút muốn đi theo Tiểu Hồng, chỉ có đi theo bên người cường giả, mới có thể học được bản lĩnh chân chính.

Nếu Tiểu Hồng chịu thu lưu nó, có lẽ một ngày không xa, nó cũng có thể trở nên cường hãn như thế.

Tiểu Hồng “ngốc bạch ngọt” nếu như nghe thấy tiếng lòng của Xà Nam, sợ là sẽ vui vẻ mà trèo lên cây lắc lư mất.

Không nghĩ tới, có ngày mình cũng sẽ được người khác sùng bái. Không chừng, nó sẽ kể cho Cổ Vương nghe ba ngày ba đêm.

Nửa canh giờ sau, Tiểu Hồng quăng cái đuôi, đập một nhát lên đầu Xà Nam

“Nghỉ ngơi xong chưa? Mau đi nhanh, nếu Yên Yên rời khỏi thôn Cổ Lĩnh thì phí công.”

Xà Nam ngóc đầu dậy, trả lời

“Được.”

Sau đó hai con rắn lại tiếp tục lên đường.

Rốt cuộc, trước buổi trưa đã tới được thôn Cổ Lĩnh.

Đi tới nơi sinh sống của con người, nếu không muốn bị đuổi đi, dĩ nhiên là phải biến thành hình dáng của con người, có hai chân.

Xà Nam biến ra hai chân, nhìn Tiểu Hồng. Phát hiện Tiểu Hồng vô cùng thờ ơ.

Xà Nam nghi hoặc, do dự một lát rồi lên tiếng hỏi

“Nếu vẫn để đuôi rắn tiến vào nơi này, sợ là dọa đến bọn họ, sẽ bị bọn họ tìm cách giết chết.”

Tiểu Hồng đang suy nghĩ đến chuyện sắp gặp được Yên Yên, vô cùng hưng phấn.

Vừa nghe thấy Xà Nam nói vậy, Tiểu Hồng lắc lắc cái đuôi.

Biến thành hai chân? Nếu nó có thể biến ra, còn phải dùng đến cái đuôi rắn để đi dọc đường sao?