Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1492: Hoa Bỉ Ngạn ở Minh Giới 17




Rõ ràng là cùng một thân xác, nhưng linh hồn bên trong không giống nhau, thì sẽ nhận cách đối đãi không giống nhau.

Nếu là Quân Vực đại nhân mà nói lời như vậy, không khéo ký chủ cũng không thèm suy nghĩ mà đổi thành cây trâm Hoa Mai luôn.

Cho đến khi sắp đi tới bãi tha ma, Tô Yên liền tụt lại đi phía sau Tang Minh.

Nàng nhìn cây trâm trong ngực vẫn luôn phát sáng, liền móc ra ngoài, sau đó nghe thấy Tiểu Hoa nói

“Ký chủ, chị có cảm thấy mình phân biệt đối xử không?”

Tô Yên trả lời nghiêm túc

“Không có.”

Tiểu Hoa vô cùng đau đớn, cảm thấy ký chủ bị Quân Vực đại nhân tẩy não thật rồi.

“Ký chủ, vì sao chị lại cảm thấy chị đối xử với Quân Vực đại nhân và những người khác giống nhau?”

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát

“Đều là theo tâm của ta.”

Lần này đến phiên Tiểu Hoa trầm mặc.

Cuối cùng nó cũng chỉ có thể nói một câu

“Ký chủ, chị vui vẻ là tốt rồi.”

Tô Yên lại cất nó vào trong ngực áo. Tiểu Hoa cũng không nói gì nữa.

Tô Yên an tâm đi theo Tang Minh đi đến bãi tha ma.

Lúc bọn họ tới nơi, mặt trời đã xuống núi, sắc trời đã tối đen.

Bãi tha ma chìm trong bóng tối, liên tưởng một chút liền phát sợ.

Nhưng Tô Yên lại vô cùng thản nhiên, hoàn toàn không giống bộ dáng của một cô nương đang đi vào bãi tha ma.

Cho đến khi giọng nói của Tang Minh vang lên.

“Cái này hình như là phần mộ của Họa Nhu!!”

Vừa dứt lời, Tô Yên liền quay ra nhìn nấm mồ cắm một bài vị bằng gỗ.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Một trận gió lạnh bỗng nhiên thổi tới, từ trong bóng tối truyền tới tiếng cười lạnh

“Hai vị tới đây, tiểu nữ không nghênh đón từ xa, mong hai vị thứ lỗi.”

Vừa dứt lời, một nữ tử bước ra từ trong bóng tối.

Nàng ta mặc y phục trắng, khuôn mặt nguyên vẹn, che một chiếc dù giấy chậm rãi đi tới.

Nữ tử cầm một chiếc khăn tay trắng che môi, cười vô cùng thiện lương mà hiền hậu.

Nếu không phải gặp nhau trong khung cảnh như thế này, có lẽ sẽ càng có thiện cảm với cô ta hơn.

Thời điểm cô ta liếc mắt nhìn thấy Tô Yên, nụ cười trêи mặt bỗng cứng đờ, hiển nhiên là nhận ra nàng

Tô Yên mở miệng

“Ngươi là Họa Nhu.”

Chớp mắt, nữ tử khôi phục biểu tình trêи mặt, thuận tay ném luôn chiếc khăn tay trắng đi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của mình.

Gương mặt này không giống với gương mặt lần trước Tô Yên nhìn thấy, mỗi lần gặp Họa Nhu, cô ta lại mang một khuôn mặt yêu diễm khác nhau.

Tuy rằng Họa Nhu mặc y phục trắng, nhưng nhìn da thịt lấp ló lộ ra phía dưới y phục lại vô cùng dụ hoặc, mà lần này nhìn Họa Nhu càng thêm thuần thiện.

Họa Nhu nhắm mắt lại, vô cùng thỏa mãn với khuôn mặt hiện tại, nói

“Ta hôm nay, không muốn đánh nhau cùng các ngươi. Khuôn mặt này ta rất thích, không muốn đổi.”

Nói xong, Họa Nhu mở to mắt nhìn Tô Yên

“Ta biết ta đánh không lại ngươi, nhưng ngươi giết không chết ta.

Nếu thật sự muốn đánh, chỉ có ngươi chết.”

Nói xong, Họa Nhu nở nụ cười vô cùng vui vẻ.

Vừa dứt lời, Tang Minh đứng bên cạnh bỗng nhiên ra tay, đánh thẳng tới phía Họa Nhu đang đứng.

Tô Yên đứng im ở đó, không động đậy.

Tang Minh này thật sự đã giúp đỡ nàng, từ lần gặp mặt đầu tiên đã bắt đầu giúp đỡ.

Gã có ý đồ riêng, còn rất hào phóng mời nàng tới viện của gã trú tạm, lại mượn danh nghĩa có cùng chung chí hướng muốn bắt Họa Nhu.

Gã nói, muốn đòi lại công bằng cho thôn dân.

Tô Yên không tin.

Trong ánh mắt của hắn không có một chút thiện ý nào, loại chuyện vì đại nghĩa diệt ma này, hắn sẽ không làm, mà điều hắn nhắm tới, chính là một thứ gì đó ở trêи người nàng. Bằng không, hắn sẽ không ở lần gặp đầu tiên đã nhiệt tình giúp nàng như vậy.