Hai người thương lượng, sau đó quyết định lập tức xuất phát.
Hiển nhiên, Tang Minh không có chút ký ức nào về chuyện đêm qua. Ánh mắt gã nhìn Tô Yên vẫn như lúc mới gặp, không có bất kỳ biến hóa gì, giống như Quân Vực đã nói, gã không hề biết trong thân thể này còn một linh hồn khác.
Không biết gã tìm được hai con ngựa ở đâu ra, hai người cưỡi ngựa mà đi.
Trước khi đi, Tô Yên cảm thấy mình còn quên cái gì đó, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không nhớ nổi.
Thôi kệ, sớm muộn gì cũng sẽ quay về đây, liền ném việc này lại sau đầu.
Một canh giờ sau, tiểu Hồng lắc lư trở về, phát hiện không thấy Yên Yên đâu cả
Ơ? Yên Yên đâu? Sao lại không có ai???
Tiểu Hồng đứng trước cửa phòng trống rỗng
Sau đó đi quanh viện tìm Tô Yên, vừa tìm vừa gọi
“Yên Yên ~~~”
“Yên Yên ~~~”
Nhưng không có tiếng Yên Yên đáp lời nó
Một canh giờ sau, Tiểu Hồng đi thêm một vòng nữa rồi trở về phòng.
Không chỉ không có Yên Yên ở đây, mà cái người đè Yên Yên lên núi giả hôn cũng không thấy đâu.
Ngốc một hồi mới hiểu được, mình bỏ lỡ chuyện lớn rồi.
Yên Yên bị nam nhân kia bắt đi rồi sao?
Tiểu Hồng có chút hoảng loạn.
Bởi vì không có Tô Cổ ở bên cạnh nó, nó mù đường, không biết làm sao để tìm Yên Yên.
Phải làm sao bây giờ??
Đang rối rắm, phòng bên cạnh bỗng nhiên truyền đến âm thanh.
Tiểu Hồng ngó đầu qua nhìn, sau đó thấy Xà Nam đang đỡ cửa đi ra ngoài, cả người đều là vết thương, ý thức còn không rõ ràng.
Tiểu Hồng vừa thấy nó định đi, đương nhiên không được, lập tức định quăng cái đuôi định đánh nó.
Xà Nam hoảng hốt, lập tức vội vàng mở miệng
“Đừng đánh, đừng đánh, ta biết chủ nhân của ngươi ở đâu.”
Động tác của Tiểu Hồng liền dừng lại, nó dùng đôi mắt to tròn nhìn Xà Nam
“Ngươi biết?”
Giọng nói của Tiểu Hồng ngập tràn vui vẻ.
Xà Nam đỡ vách tường, gật gật đầu
“Đúng”
Nó nói chuyện còn có chút khó khăn, vẫn còn rất suy yếu.
Cái mạng của nó giờ chỉ còn lại một nửa, nếu lại bị Tiểu Hồng đánh thêm một cái, khẳng định là không thể lết nổi ra khỏi cái cửa này nữa.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tiểu Hồng hỏi
“Vậy Yên Yên ở đâu?”
Xà Nam cắn chặt răng
“Ta nói cho ngươi, ngươi thả ta đi.”
Tiểu Hồng vẫy vẫy cái đuôi, lắc đầu
“Ngươi lừa ta thì sao?”
Xà Nam có chút sốt ruột, đại khái là sợ sẽ bị Tiểu Hồng đánh tiếp.
Nó nói
“Ta nói thật, ta chính tai nghe thấy bọn họ muốn tới thôn Cổ Lĩnh tìm nữ nhân kia!”
Tiểu Hồng mờ mịt
“Tìm ai?”
Chẳng lẽ Yên Yên vẫn còn quen biết ai ở nơi này sao?
Không có khả năng a.
Chẳng lẽ Yên Yên biết nó mất tích, sốt ruột quá liền bị nam nhân kia mê hoặc rồi lừa Yên Yên đi rồi???
Như vậy còn có khả năng, nó quan trọng với Yên Yên như vậy cơ mà.
Tiểu Hồng nghĩ xiên nghĩ xẹo một lúc rồi hỏi
“Thôn Cổ Lĩnh ở đâu?”
“Đi theo hướng tây sẽ tới.”
Tiểu Hồng nghe xong, không nói chuyện, chỉ trừng mắt nhìn Xà Nam, giống như rất tức giận.
Xà Nam lập tức nói
“Những gì ta nói đều là thật sự! Ta có thể thề với trời!”
Tiểu Hồng ném cái đuôi, có chút vội vàng nôn nóng
“Hướng tây là ở bên kia??!”
Lần này đến phiên Xà Nam trầm mặc, con rắn này nhìn qua có vẻ vô cùng khôn khéo lợi hại, làm sao đầu óc lại kém như vậy?
Không phân biệt nổi đông tây nam bắc??
Sao lại thế được?
Thiên tính của loài rắn chính là săn mồi, phi thường mẫn cảm đối với phương hướng.