Hắn ngồi xổm xuống nhìn Tô Yên đang ngủ.
Suy tư
“Có ngủ thật không vậy?”
Vừa dứt lời, Tô Yên mở mắt ra.
Giây tiếp theo liền giơ tay lên, hai lực đạo va chạm với nhau.
Người nọ nhướng mày, nở một nụ cười sâu xa.
“Hóa ra là một người lợi hại.”
Đôi mắt phượng hơi hơi nhếch lên, đôi mắt đen nhánh đối diện với Tô Yên.
Đúng lúc này, cái lắc tay thủy tinh màu đen hình giọt nước trêи cổ tay phải của Tô Yên bỗng nhiên xuất hiện.
Phát ra ánh sáng đỏ như máu, tựa như giây tiếp theo thôi sẽ biến thành một giọt máu nhỏ giọt xuống đất.
Tô Yên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn nam nhân kia.
Mà lực chú ý của người kia vẫn còn đang ở trêи cây trâm hình Hoa Bỉ Ngạn của nàng.
Gã cười, đôi mắt phượng hơi cong lên, cánh môi hồng nhạt chậm rãi gợi lên một độ cong, khuôn mặt tuấn mỹ giống như muốn hút hồn người ta.
Nam nhân thu hồi tay, sửa sang lại cổ tay áo, nói
“Nữ tử ban đêm một mình bên ngoài không an toàn. Đã trễ thế này, chi bằng đến hàn xá ở lại một đêm?”
Tô Yên nhìn gã một hồi lâu rồi gật đầu.
“Được.”
Trả lời xong, Tô Yên thấy ánh mắt của nam nhân vẫn đang dừng trêи người Tiểu Hồng và Xà Nam nằm bên cạnh mình.
Gã do dự
“Đây là….?”
Tô Yên đáp
“Rắn của ta.”
Người nọ giống như bừng tỉnh,
“Cô nương có thể mang theo bọn chúng cùng đến hàn xá.”
Sau đó, mỗi tay Tô Yên túm đuôi một con, đi về phía nhà của nam nhân nọ.
Tiểu Hoa nhỏ giọng thì thầm
“Ký chủ, chị chắc là sẽ không dễ dàng đi theo người khác đâu. Vị này là Nam Chủ đại nhân phải không?”
Căn cứ vào kinh nghiệm trong dĩ vãng, ngoại trừ ở trước mặt nam chủ, thì trước mặt bất kỳ ai, ký chủ đều vô cùng tỉnh táo và lý trí.
Dọc theo đường đi, nam nhân kia mở lời trước
“Tại hạ là Tang Minh, là người sống trong thôn này.”
“Tô Yên, vừa tới.”
Tang Minh cười, giống như tâm tình rất tốt
“Không biết vì sao Tô cô nương lại tới đây?”
Tô Yên trả lời
“Không biết.”
Nàng vốn không hiểu vì sao lại tới thế giới này, cũng không hiểu vì sao lại xuất hiện ở nơi đây.
Tang Minh hỏi lại
“Sao cơ?”
Một lúc sau, Tô Yên liền nghe thấy gã nói tiếp
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
“Nếu cô nương đã xuất hiện ở chỗ này, vậy xem như là chuyện ông trời sắp đặt.”
Tô Yên gật gật đầu
“Có khả năng.”
Hai người vừa nói vừa đi vào một nơi sương mù mênh ʍôиɠ bao phủ
Sương mù che kín đường đi phía trước.
Nàng nghe thấy Tang Minh nói
“Tô cô nương, phía trước chính là hàn xá.”
Tô Yên nhìn về phía xa xa, chỉ thấy một bóng dáng mơ hồ.
Đi tiếp liền thấy được tòa viện kia.
Từ “hàn xá” làm sao có thể dùng để hình dung chỗ này? Đây hẳn là một phủ đệ mới đúng.
Trước cửa có hai con sư tử bằng đá rất lớn, rất uy vũ. Đến trước cửa liền thấy trêи cổng có một tấm to ghi hai chữ “Tang trạch”.
Đi qua bậc thang, Tang Minh liền duỗi tay đẩy cửa ra, cửa gỗ vang lên tiếng kẽo kẹt, chẩm rãi mở ra.
Đi vào trong, núi giả, đường đá quanh co, nhiều bụi hoa được trồng thành hàng lối, suối chảy róc rách nghe vô cùng vui tai.
Mỗi một chỗ đều được thiết kế tỉ mỉ, làm người ta liếc mắt một cái liền cảm thấy đây chính là tiên cảnh chốn nhân gian, vô cùng kinh diễm.
Đi thêm vài bước chân liền thấy mùi hương hoa thoang thoảng trong không khí, sương khói mờ mờ ảo ảo lượn lờ xung quanh, đẹp không tả xiết.
Tang Minh nói
“Tô cô nương, mời.”
Tô Yên đi vào.
Đến thính đường, so sánh với tiên cảnh ở bên ngoài, thính đường này có vẻ hơi đơn sơ.
Ngoài một bàn, một ghế, một cây Tiêu Vĩ cầm*, thì không còn gì nữa.
Trong phòng trống trải vô cùng.