Nghe hắn vẫn luôn không ngừng hỏi chuyện, đầu Tô Yên oong oong.
Không phải ăn cơm sao? Hắn vì sao cứ liên tục hỏi vậy? Sao không thể thành thành thật thật ăn một bữa cơm?
Hoa Duyên đang muốn mở miệng thì hắn có cuộc điện thoại gọi đến.
Nhìn số điện thoại trêи màn hình, trong nháy mắt, vẻ mặt hắn lập tức trở nên ôn nhu. Đây không phải giả vờ, mà là phát ra từ nội tâm ôn hòa.
Tô Yên ăn cơm nên không có chú ý. Nhưng Tiểu Hoa lại thấy được rõ ràng, lập tức mở miệng
“Ký chủ, bạn gái tra nam này gọi điện cho hắn.”
Tô Yên nghe được, ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Hoa Duyên nói
“Anh đi tiếp điện thoại, rất nhanh sẽ trở lại.”
Nói xong, hắn liền xoay người đi sang bên cạnh.Vừa đi vừa nói
“Tiểu Châu, làm sao vậy?”
Hắn cười bất đắc dĩ, mang theo tia sủng nịch
“Anh đi công tác, em trước ở nhà chơi trong chốc lát.”
“Thật sự, ở nhà ăn Thủy Thượng Âm Nhạc. Anh trai sẽ không lừa gạt em.”
Ẩn ẩn còn có tiếng nói truyền đến.
Cuộc điện thoại này đại khái mất năm phút. Khi hắn trở về, trêи mặt còn mang theo ý cười ôn nhu chưa rút đi.
Tô Yên nhìn chằm chằm hắn.
Hoa Duyên đầu tiên là sửng sốt một chút. Sau Đó tươi cười trêи mặt dần dần giấu đi, nói
“Là em gái anh, Hoa Châu.”
Tô Yên nghi hoặc
“Anh còn có em gái?”
Trong trí nhớ nguyên thân, hắn là con một.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Hoa Duyên gật đầu
“Đúng vậy, tuổi tác với em không cách nhau lắm, vẫn luôn học đại học ở nước ngoài. Ngày hôm qua vừa trở về.”
Tô Yên gật gật đầu
“Ân”
Thực mau, đề tài này đã bị chuyển qua.
Đại khái qua mười phút nói chuyện. Bỗng nhiên, cửa phòng truyền đến giọng nói
“Anh của tôi ở bên trong, các cô có thể hỏi anh ấy.”
Tô Yên quay đầu, chỉ thấy một cô gái với mái tóc xoăn sóng, mặc váy dài, xinh đẹp như búp bê Tây Dương đứng ở cửa.
Thời điểm Hoa Duyên nghe được thanh âm, hắn đã đứng dậy. Trong mắt đầy vẻ bất đắc dĩ.
“Tiểu Yên, em để ý việc có thêm một người nữa ở đây ăn cơm không?”
Tô Yên
“Để ý.”
Hoa Duyên sửng sốt. Hắn cho rằng Tô Yên là ghen tị. Trấn an nói
“Cô ấy là em gái anh vừa mới nhắc tới, Hoa Châu. Tuổi em ấy còn nhỏ, không quá hiểu chuyện. Hy vọng em không để ý.”
Vừa nói xong, Hoa Châu đã đi đến. Trêи mặt lộ ra ý cười
“Anh trai!”
Sau Đó, giây tiếp theo liền lao vào trong lồng ngực Hoa Duyên, ôm chặt.
Hai anh em khó có khi gặp mặt, ôm ôm ấp ấp cũng không có gì.
Tô Yên cắn một ngụm rau cần, ngẩng đầu nhìn cô gái kia, sau lại cúi đầu ăn đồ ăn của mình.
Bộ dáng này của cô, rõ ràng lực chú ý không đặt trêи hai người bọn họ.
Tiểu Hoa thân là một thống tử đọc quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình, vừa thấy liền biết quan hệ hai người này không bình thường.
Nó vội vàng mở miệng
“Ký chủ, người này có phải chính là cô gái kết hôn cùng Hoa Duyên hay không?”
Tô Yên
“Bọn họ là anh em. Kết hôn là lσạи ɭυâи.”
“Nhưng cũng có khả năng không phải người thân a.”
Thống tử căm giận. Nhìn xem ánh mắt Hoa Duyên kia, rõ ràng hai người có gì đó mập mờ.
Tô Yên mở miệng
“Căn cứ pháp luật, dù cho không có quan hệ huyết thống, nhưng đã có ký kết nuôi dưỡng, pháp luật nhận định là anh em, vậy thì không thể kết hôn. Giống với có quan hệ huyết thống, đều thuộc lσạи ɭυâи.”
Nói xong, Tô Yên dừng lại, không biết nghĩ tới cái gì. Cô ngẩng đầu, nhìn về phía hai người kia, trầm mặc thật lâu.
Tiểu Hoa bên này nghe xong ký chủ nói, cảm thấy có đạo lý, vừa mới buông thả cảnh giác. Bỗng nhiên nghe được một câu ký chủ nói
“Nguyên nhân chính là vì như vậy, cho nên Hoa Duyên mới có thể lấy nguyên thân làm tấm bia.”