Tiểu Hoa nghe khẩu khí mạnh mẽ của ký chủ. Nhìn lại nhóc đáng thương đang nằm ở trêи giường.
Ừm, ký chủ cũng không nên dọa hắn nhỉ? Nhìn qua, có vẻ hắn không giống như là giả vờ, siêu đáng thương chưa kìa.
Lại một lần nữa, đối mặt với những gì mình nhòn thấy, Tiểu Hoa lựa chọn tin tưởng.
Cố Ngu nghe Tô Yên nói, thân thể cứng còng chậm rãi thả lỏng. Sau đó hắn lại cúi đầu ngoan ngoãn lên tiếng
“Được”
Thấy hắn đồng ý rồi, lúc này Tô Yên mới đứng dậy, không quấy rầy hắn ngủ.
Cố Ngu mơ mơ màng màng ngủ rồi. Chỉ là thỉnh thoảng sẽ luôn tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, liền thất thần nhìn chằm chằm vào trần nhà.
Lúc 10 giờ Tô Yên lại xem hắn thế nào, liền phát hiện hắn vẫn luôn trợn tròn mắt nhìn trần nhà.
Cô không cảm thấy gì, nhưng thật ra Tiểu Hoa lại bị dọa.
Tô Yên nghi hoặc
“Anh ngủ không được?”
Đôi mắt đen nhánh của Cố Ngu nhìn Tô Yên, cũng không nói lời nào.
Cô mặc áo ngủ, tóc rối tung, đang chuẩn bị ngủ.
Trong nhà chỉ có một cái giường này. Đương nhiên, cô cũng sẽ ngủ ở đây.
Cô từ bên khác nằm lên giường. Nhấc chăn bông lên.
Cố Ngu giống như bị một loạt động tác của cô dọa rồi.Thân thể lại cứng đờ chịu không được. Đôi mắt vẫn luôn nhìn Tô Yên.
Cô nói
“Trong nhà chỉ có một cái giường, một cái chăn.”
Tiểu Hoa có suy nghĩ nhỏ, nói
“Ký chủ, nếu không ······ chúng ta lại đổi một người khác?”
Người này nhìn qua có bộ dáng rất kì quái. Phải biết rằng thuốc hạ sốt có thành phần an thần. Đằng này hắn uống xong còn không có ngủ, vẫn luôn nhìn chằm chằm trần nhà. Nửa đêm tỉnh dậy mà thấy cảnh này không phải là bị dọa chết khϊế͙p͙ sao??
Tô Yên từ chối
“Không đổi.”
Cô cảm thấy hắn, khá tốt. Tuy là lúc nói có chút chậm. Ừm, điểm này cũng có thể chấp nhân.
Cho nên, rất tốt.
Một đêm này Tô Yên ngủ rất ngon. Cũng không vì bên cạnh có nhiều thêm một người mà ngủ không được.
Ngược lại, người có vấn đề là Cố Ngu, bọng mắt thâm quầng, dáng vẻ mệt mỏi. Đôi mắt vẫn luôn chớp chớp nhìn Tô Yên ngủ rồi tỉnh dậy.
Hắn không ngủ một đêm. Trong mắt đầy tơ máu, cứ như thế nhìn Tô Yên.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tô Yên tỉnh lại, mở mắt ra liền nhìn thấy bộ dáng như thế của hắn.
Cô sửng sốt, duỗi tay sờ trán Cố Ngu.
Vẫn còn nóng.
Tô Yên đứng dậy lấy nhiệt kế ở bên cạnh, nói
“Há mồm.”
Cố Ngu thành thành thật thật há mồm.
Vào đêm qua, từ lúc Tô Yên bóp miệng hắn để đổ thuốc vào, hắn liền thành thật nghe lời.
Sau đó ngậm lấy.
Tô Yên đứng dậy, hỏi
“Anh đêm qua không ngủ cả đêm?”
Đến lúc lâu sau, Cố Ngu chậm rì rì gật đầu.
Cô không nói nữa.
Năm phút sau rút nhiệt kế từ trong miệng hắn ra.
37 độ chín, còn sốt nhẹ.
Nhưng so với đêm qua thì đã tốt hơn nhiều.
Cô lấy vỉ thuốc bên cạnh, bóc thuốc ra.
Vừa thấy động tác của Tô Yên, Cố Ngu liền yên lặng mím miệng.
Đến lúc cô chuẩn bị xong. Bê ly nước đưa qua, nghiêm túc nói
“Anh muốn tự uống, hay vẫn muốn em đút?”
Tiểu Hoa khen ngợi, nhìn ký chủ của nó xem, dù có thô bạo uy hϊế͙p͙ người nhưng nói ra vẫn ôn nhu như vậy.
Ba phút sau, Cố Ngu tự cầm thuốc uống.
Trêи mặt hắn vẫn còn dấu ngón tay véo đấy.
Chờ hắn uống thuốc xong, Tô Yên liền đứng dậy đi ra ngoài, muốn để hắn ngủ thêm chút nữa.
Kết quả, chờ đến khi cô lại đi vào phòng. Cố Ngu nằm ở trêи giường, vẫn trợn tròn mắt nhìn trần nhà.
Rõ ràng hai mắt đều có tơ máu,mệt mỏi không chịu được, nhưng vẫn rất cố chấp trợn tròn mắt.