Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1436: Nam chủ hắn luôn là tự bế 19




Cố Ngu ngẩng đầu, nhận lấy điện thoại. Sau đó nghe lời bấm gọi đến một dãy số.

Bên kia sau khi nghe điện thoại, không biết đang nói gì. Cố Ngu chậm rì rì mở miệng

“Tôi sẽ không đi về.”

Sau khi hắn nói câu này, người bên kia có vẻ rất sốt ruột, không ngừng dò hỏi. Cố Ngu sau một lúc lâu mới trả lời

“Ừ”

Sau đó hắn cúp điện thoại, trả lại cho Tô Yên.

Không lâu sau, điện thoại của Tô Yên lại có cuộc gọi đến. Cô nghe máy

“Alo?”

Bên kia điện thoại là một giọng nam

“Xin hỏi ngài là ······”

Tô Yên không trả lời, hỏi ngược lại

“Anh là ai?”

“À, vừa nãy Cố Ngu tiên sinh vừa gọi điện thoại cho tôi.”

Tô Yên gật đầu

“Ừ”

Đối phương lại hỏi

“Xin hỏi, ngài ở bên cạnh Cố Ngu tiên sinh sao?”

“Đúng vậy, buổi tối hôm nay hắn ở chỗ tôi.”

Người đàn ông kia đang muốn hỏi tiếp. Lúc này, Cố Ngu chậm rì rì mở miệng

“Để tôi nghe.”

Tô Yên duỗi tay, đưa di động cho hắn.

Hắn không nói nhiều, chỉ là “ừm” một tiếng làm người bên liền nuốt lời đang định nói vào.

“Tiên sinh, ngài đi chơi vui nhé.”

Sau đó ngắt điện thoại.

Cố Ngu trả lại điện thoại cho Tô Yên. Tay của hắn nắm chặt quần áo mình, có vẻ rất hồi hộp.

Tiểu Hoa nhịn không được mở miệng

“Ký chủ, chị phải cẩn thận Cố Ngu.”

Tô Yên khó hiểu

“Cái gì?”

Vừa nãy không phải còn cảm thấy hắn rất đáng thương sao??

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Tiểu Hoa không nhịn được nói

“Vào buổi tối mà đi theo một cô gái mới gặp nhau hai lần, vừa thấy liền biết đây không phải là đàn ông đứng đắn gì rồi.”

Tô Yên trầm mặc.

Vừa nãy không phải còn nói cô dụ dỗ hắn sao? Tại sao một giây sau liền thoái thác thay đổi lý do?

Tiểu Hoa sở dĩ bị biến thành cái dạng này còn không phải là bị nam chủ đại nhân dọa sợ sao?

Mỗi lần nó cảm thấy nam chủ đáng yêu, một giây sau hắn liền hắc hóa rồi. Mỗi lần cảm thấy nam chủ đáng thương, đảo mắt lại thay đổi sắc mặt.

Thế cho nên ở trong mắt Tiểu Hoa, tất cả đều do hắn diễn. Hừ, chính là một đóa bạch liên hoa thối mà.

Hiện tại, cũng không ngoại lệ. Người này nhất định là muốn ở trong nhà kí chủ. Bây giờ đã được như ý muốn, không chừng còn đang vui vẻ trong lòng đâu.

Rất nhanh, xe chạy đến dưới nhà. Cô bảo tài xế đi vào gara ngầm. Sau đó cùng Cố Ngu đi thang máy lên lầu 21.

Dọc theo đường đi, hai người đều trầm mặc. Cố Ngu ít nói đến đáng thương. Cái gì có thể dùng gật đầu trả lời, thì hắn đều chưa bao giờ lên tiếng.

Bản thân Tô Yên cũng là người ít nói. Hai người đứng ở thang máy, mắt to trừng mắt nhỏ.

Cuối cùng cũng tới trong nhà Tô Yên.

Cô nhìn Cố Ngu, vẫn luôn đang run. Vừa mới bắt đầu ở trong xe, cô còn tưởng rằng hắn là quá khẩn trương. Hiện giờ đã lâu như vậy mà vẫn còn run rẩy.

Tô Yên nghi hoặc

“Cố Ngu?”

Cô duỗi tay chạm vào hắn, phát hiện hắn cả người lạnh lẽo, nhưng trán lại rất nóng.

Phát sốt?

Lông mi Cố Ngu run run, đứng ở cửa, một câu đều không nói.

Tô Yên lôi kéo hắn vào phòng ngủ. Để hắn nằm ở trêи giường đắp chăn đàng hoàng.

Cô nghiêm túc nói

“Tốt hơn chút nào chưa?”

Mặt hắn phát sốt đến đỏ bừng.

Cô sờ đến điện thoại bên cạnh, đi ra ngoài gọi điện thoại cho trợ lý. Sau khi giao vài việc xong thì cắt đứt điện thoại.

Đi đun nước ấm.

Hai mươi phút sau, trợ lý cầm theo một túi lớn đi vào nhà.