Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1416: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 63




Sau đó, Quân Vực chậm rãi mở miệng

“Tôi vẫn nên gọi cậu là Kiêu Lôi? Hay nên gọi là Tô Kiêu Lôi?”

Vừa dứt lời, bước chân Tô Kiêu khựng lại.

Tô Yên sửng sốt. Cô quay đầu nhìn về phía Tô Kiêu.

Tô Kiêu cúi đầu, mái tóc rũ xuống che khuất đôi mắt cậu ta, nhìn không ra cảm xúc hiện tại. Tia lửa điện bám trêи tay hắn, xẹt xẹt tách tách vang lên.

Không khí giữa ba người vô cùng yên tĩnh.

Tô Yên nghe thấy Quân Vực nói. Tô Kiêu Lôi??

Cô nhìn Tô Kiêu, sau đó nhìn Quân Vực

“Nó thật sự là em trai của em sao?”

Giọng nói mang theo kinh ngạc.

Ngược lại, Quân Vực bị sự nhạy bén của Tô Yên làm cho kinh ngạc.

Hắn chỉ nói một cái tên, cô liền đoán ra được. A, Tiểu Quai của hắn quả nhiên lợi hại.

Quân Vực gác đầu trêи hõm vai cô, tay ôm lấy hông Tô Yên, lẩm bẩm

“Giờ Tiểu Quai có em trai rồi sẽ không cần anh nữa sao?”

Quân Vực gián tiếp thừa nhận thân phận thực sự của Kiêu Lôi.

Chữ Kiêu vốn không phải là họ của hắn, hắn họ Tô, tên đầy đủ là Tô Kiêu Lôi.

Tô Yên lắc đầu

“Sẽ không.”

Trả lời Quân Vực xong, liền quay đầu nhìn Kiêu Lôi.

Trầm mặc.

Tô Kiêu Lôi cúi đầu, một câu cũng không nói.

Thân thể hắn vì khẩn trương mà cứng đờ, bàn tay nắm chặt làm khớp tay trắng bệch.

Tô Yên kéo Quân Vực ngồi dựa vào ghế, sau đó thắt dây an toàn cho hắn.

Vừa thắt vừa nói

“Anh hẳn là không còn sức mà cởi nữa rồi.”

Quân Vực giật giật mí mắt. Nửa ngày sau, hắn thở dài

“Tiểu Quai bây giờ thật thông minh, không dễ lừa a.”

Sở dĩ Tô Yên nói như vậy chính là muốn cho hắn biết không được cởi ra. Bộ dạng hắn vừa rồi không phải yếu đến mức không đứng được nữa sao? Cởi dây an toàn cũng cần dùng sức. Nếu hắn cố tình cởi ra rồi đi ra ngoài, vậy chứng tỏ vừa rồi là hắn giả vờ đáng thương trước mặt cô. Cho nên, hắn chỉ còn một lựa chọn duy nhất, thành thành thật thật mà ngồi im chỗ này chờ đợi.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Sắp xếp cẩn thận cho hắn rồi, cô mới mở lời

“Cậu có chuyện gì nói với tôi không?”

Đối với chuyện đột nhiên mọc ra một cậu em trai. Biểu hiện của Tô Yên vẫn vô cùng bình tĩnh lãnh đạm. Ngoại trừ sự sửng sốt lúc đầu, sau đó cô lãnh đạm đến mức giống như chưa hề phát sinh chuyện gì.

Tô Yên đi phía trước, Tô Kiêu Lôi đi theo phía sau.

Vừa đi ra ngoài, Tiểu Hoa kinh ngạc

“Ký chủ, sao chị lại biết Kiêu Lôi là em trai của chị? Là em trai ruột sao? Oa, ký chủ, em trai của chị thật đẹp trai đó nha~~~~”

Tô Yên vừa đi vừa trả lời Tiểu Hoa

“Thái độ của hắn với ta, luôn rất kỳ quặc. Hắn không có sát ý với ta nhưng lại không ngừng khiêu khích ta. Ở vị diện trước đó, hắn đâm Quân Vực một dao, lấy mạng đền mạng, hắn hẳn là phải chết. Chỉ là thời điểm hắn chết, vô cùng thương tâm.”

Tô Yên dừng một chút. Hắn thương tâm không phải vì mất mạng, mà là vì người giết hắn lại là cô.

Cũng chính từ lúc đó, Tô Yên mới chú ý đến Kiêu Lôi lần đầu tiên.

Chỉ là những chuyện đã phát sinh trước kia, cô không có ý định xin lỗi hắn. Đối với những lời hắn nói trước khi chết, cô quay đầu lại liền quên luôn.

Sau đó, Tô Yên lại nói tiếp với Tiểu Hoa

“Thời điểm hắn tới vị diện này hình như là sau khi lên phi hạm, ta cũng không xác định được. Đánh hắn, hắn vẫn cam chịu, nhưng lại đi tới đấu trường ngầm mà trước hay chưa từng đến.”

Hắn không làm ra chuyện gì khác thường, biểu hiện giống hệt Tô Kiêu. Tô Yên cũng không cố tình lạnh nhạt với hắn nữa.

Tiểu Hoa nghe xong, cảm thán

“Ký chủ, vậy mà chị đã hoài nghi hắn từ sớm, chị thật lợi hại.”

Hắn có khác hay không không quan trọng, quan trọng là phải vỗ ʍôиɠ ngựa* trước đã.

*vỗ ʍôиɠ ngựa: nịnh nọt

Tô Yên trầm mặc trong chốc lát

“Đây là điều cơ bản, không khó đoán.”