Tô Yên kiên trì đưa dịch dinh dưỡng, Tô Kiêu bèn nhận lấy hai bình, còn lại đều đưa Tô Yên.
Khoan Quả bên cạnh nhìn hết thảy. Sau đó liền so sánh lão đại với cậu thiếu niên Tô Kiêu này.
Ân, lão đại càng tốt hơn. Cuối cùng Tô tiểu thư nhất định sẽ chọn lão đại thôi. Nếu không chọn, vậy đoạt lại là được.
Khoan Quả đối với lão đại nhà mình khá là yên tâm.
Thấy hai người cũng đã nói chuyện xong, Khoan Quả chủ động mở cửa xe cho Tô Yên, mời cô lên xe. Sau đó thân xe bay lên, nhanh chóng rời đi.
Đi được nửa đường, Tô Yên ra tiếng
“Đây không phải là đường đi tới nhà hắn.”
Khoan Quả cười hắc hắc gật đầu
“Lão đại chuyển nhà.”
Cười phá lệ thành kính thân thiện. Sợ Tô Yên cảm thấy hắn là người xấu, không muốn đi cùng hắn.
Dưới sự dẫn dắt của Khoan Quả, Tô Yên tới nhà mới của Hoắc Vưu.
Vừa mở cửa, Tô Yên sửng sốt một chút.
Cả căn phòng đều một màu trắng, trường, thảm dê trêи sàn, và cả những chiếc ly pha lê trêи bàn cũng đều trắng toát.
Ngoại trừ việc ngôi nhà này không phải là ngôi nhà trước. Nội thất bên trong, tất cả đều giống hệt như trước đây.
Khoan Quả mở miệng
“Lão đại ở phòng ngủ.”
Nói xong, Khoan Quả liền đóng cửa lại, lặng lẽ rời đi.
Cô đi vào phòng ngủ.
Hoắc Vưu dựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm các tư liệu hiện giữa không trung. Nghe được động tĩnh, hắn nghiêng đầu, mí mắt giật giật, lười biếng nói
“Quá chậm.”
Tô Yên nghi hoặc
“Có việc sao?”
Cô chỉ vừa mới đi không lâu đã bị gọi trở lại.
Hoắc Vưu duỗi tay đóng tư liệu
“Lấy cho tôi ly nước.”
“Được.”
Tô Yên đi ra ngoài rót cho hắn ly nước, đưa cho hắn. Hắn uống một ngụm rồi để ở bên cạnh. Lại nói
“Vẫn chưa ăn cơm, đói bụng.”
Tô Yên dừng một chút.
“Trong nhà không có đồ ăn.”
Hoắc Vưu ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn cô
“Em đi mua.”
Tô Yên hơi há mồm. Rõ ràng có thể gọi đồ ăn giao tới tận nhà. Còn nữa sao không mua người máy gia dụng về nấu cơm?
Chỉ là dưới cái nhìn chăm chú của hắn, Tô Yên vẫn chưa nói ra. Chỉ đành gật đầu, ngoan ngoãn lên tiếng
“Được”
Dù sao vẫn còn nợ tiền hắn.
Tô Yên thành thành thật thật ra ngoài mua đồ ăn.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Nửa giờ sau, chờ Tô Yên mang đồ về, hắn cầm chiếc đũa chọc chọc vào đó
“Sao lại đông cứng như vậy?”
Thanh âm có chút tiếc nuối, nhưng vẫn ghét bỏ như cũ.
Tô Yên
“Vì rẻ.”
Hoắc Vưu nhướng mày
“Em cảm thấy tôi là người thiếu tiền sao?”
“Không phải, nhưng em không có tiền.”
Hắn đặt chiếc đũa sang một bên, mặc kệ Tô Yên nói không có tiền gì đó.
Chỉ nói
“Nguyên liệu nấu ăn tươi mới, đầu bếp sẽ làm. Đi mua đi.”
Từng câu từng chữ đầy vẻ ngang ngược.
Tô Yên nghĩ tới tiền của mình, hẳn là đủ.
“Được”
Xong liền đi mua cơm.
Lần này, cô đi hơn một giờ vẫn chưa trở về. Hoắc Vưu chờ rồi lại chờ.
Vốn dĩ đang xem tư liệu, hiện giờ cũng không có hứng thú xem nữa. Hắn cất tư liệu đi, xuống giường, đi đến phòng khách ngồi xuống.
Tay xoa giữa mày, suy nghĩ. Lâu như vậy vẫn chưa trở về, chẳng lẽ bị bắt cóc?
Nghĩ như vậy. Hoắc Vưu từ trêи sô pha đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài tìm người.
Lạch cạch.
Cửa phòng mở ra, Tô Yên lau mồ hôi trêи trán. Cô đặt một hộp đồ ăn tinh xảo trước mặt Hoắc Vưu, từ từ mở ra.
Cô nói
“Của anh đây.”
Hoắc Vưu nhìn hộp đồ ăn, lại nhìn Tô Yên. Tay hắn để trêи sô pha, lại từ từ ngồi xuống.
Ăn một ngụm, vẫn còn ấm. Lúc này mới ngẩng đầu
“Làm gì mà chậm như vậy?”
Tô Yên
“Cơm thật mắc.”
“Sau đó?”
“Đồng liên bang đều tiêu hết, chỉ có thể chạy về.”
Một bữa cơm vài ngàn đồng liên bang, đây là thứ đắt nhất mà cô có thể mua. Ngoại trừ, 350 vạn đồng liên bang bình dinh dưỡng kia.