Người ngồi trêи ghế sửng sốt. Đang muốn đưa chân bắt chéo cũng dừng lại. Tiện đà mặt cũng không đổi sắc
“Tôi không hiểu cô đang nói cái gì?”
Tô Yên duỗi tay, chỉ vào một người đàn ông cao to vạm vỡ đứng phía sau.
“Tôi nhận ra anh, ở cửa siêu thị, anh đứng bên cạnh Hoắc Vưu, còn gọi anh ấy là lão đại.”
Người Tô Yên nói, tất nhiên chính là Khoan Quả.
Khoan Quả ngốc lăng một hồi. Duỗi tay sờ soạng mặt mình một phen, không biết là xấu hổ hay là thế nào mà liên tiếp ở đằng kia cười hắc hắc.
Người ngồi trêи ghế hung hăng trừng hắn một cái.
“Cậu không phải nói cô ta chưa nhìn thấy cậu sao?”
Khoan Quả sờ sờ đầu.
“Ngày hôm qua khi tôi đi đến nhà lão đại, cô ấy cùng lão đại đang thân mật, khẳng định không nhìn thấy tôi. Nhưng lại quên mất, trước đó chúng tôi đã gặp qua.”
Một ngày tối lửa tắt đèn kia, hắn còn đứng ở trong bóng đêm, hắn cũng chưa thấy nữ sinh kia trông như thế nào. Không nghĩ tới cô gái này thế mà lại nhớ được hắn.
Ai biết được người ngày hôm qua với nữ sinh hôm đó là cùng một người đâu.
Vào tối hôm trước, không phải lão đại còn lạnh lùng với nữ sinh này còn gì?.
Sau khi Tô Yên giải thích rõ ràng, cô chớp chớp mắt, tiếp tục hỏi
“Là anh ấy sai các ngươi đưa tôi đến đây để nói những lời này sao?”
Người ngồi trêи ghế tên là Khoan Dư. Là anh em của Khoan Quả.
Khoan Dư nhíu mày
” Cô đang uy hϊế͙p͙ tôi?”
Tô Yên trầm mặc trong chốc lát, cô cảm thấy người này có khả năng nghe không hiểu tiếng cô nói. Kết quả là nói lại một lần nữa
” Anh ấy kêu các người tới sao?”
Khoan Dư thở dài, sờ mặt. Rủa thầm một tiếng.
Không nghĩ tới sẽ có một ngày lật thuyền trong mương, bị một cô nhóc con còn chưa tốt nghiệp bắt chẹt.
Vốn là muốn thăm dò tìm hiểu cô gái này thế nào. Kỳ thật là tò mò nhiều hơn.
Chuyện của lão đại, sao bọn họ có thể quản được?
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Nhưng là nghe được hôm qua những người này nói trong nhà của lão đại đang giấu một cô gái. Thế cho nên Khoan Dư ngứa ngáy, liền muốn gặp.
Định đùa giỡn xong rồi liền thả đi. Dù sao nhiệm vụ hắn công tác vốn không phải ở nơi này. Chờ lúc hắn đi rồi, cô gái này cho dù muốn tìm hắn cũng tìm không ra.
Ai ngờ đâu, chuyện này lại thất bại chỗ Khoan Quả.
” Nói điều kiện đi.”
Nói xong, hắn lại thở dài thật sâu.
Tô Yên trầm mặc, chớp mắt một cái.
“Anh phải nói rõ ràng chút, tôi mới có thể hiểu được ý của anh.”
Khoan Dư gõ gõ mặt bàn
“Việc này cô đừng nói cho lão đại. Nói đi, cần điều kiện gì cô mới bằng lòng giữ bí mật?”
Tô Yên nghe lời này của hắn ta. Cho nên, không phải Hoắc Vưu phái người tới.
Sau khi hiểu rõ chuyện này, lại nhớ đến những lời hắn vừa nói. Tầm mắt cô dời đến hai bình dịch tu bổ mặt trêи bàn kia.
“Tôi muốn lọ dịch tu bổ bên phải.”
Khoan Dư liếc mắt nhìn hai bình một cái
“Chỉ cần một cái?”
“Đúng vậy.”
Hắn cầm lấy bình dịch tu bổ bên trái, trầm ngâm
“Vậy ngày hôm nay ······ cô có gặp qua tôi hay không?”
“Chờ uống nó xong tôi liền quên hết.”
Khoan Dư cười cười, gật đầu.
” Được, sảng kɧօáϊ.”
Nói xong, liền đưa dịch tu bổ cho người đàn ông bên cạnh.
Bình dịch tu bổ cao cấp màu vàng nhanh chóng được đưa tới tay của Tô Yên.
Cô không có chút do dự, mở ra, uống lên.
Không có hương vị gì, giống như nước khoáng.
Uống xong, cô đứng lên, nhìn bên cạnh không còn có người nào ngăn cản. Đó là ý muốn thả cô đi.
Sau đó quay người đi ra ngoài.
Chờ Tô Yên rời đi.
Khoan Dư nhìn trong rương còn một lọ khác, cười thoải mái
“Cô nương này cũng không tệ lắm a. Làm việc dứt khoát, là có ý muốn cùng lão phát triển lâu dài hay sao?”
Một người đàn ông bên cạnh ho khan một tiếng, cúi đầu, nhỏ giọng nói
“Dư ca, bình còn lại là giả.”