Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1351: Leng keng, ấm sắc thuốc lòng dạ hiểm độc lên sân khấu! 54




Tô Yên đáp

“Đó là chuyện của ta.”

Kiêu Lôi chậm rãi mở miệng

“Chủ Thần đại nhân, người chớ quên, Yêu hồn của hắn bị thương còn đang bị phong ấn vạn năm, hiện giờ còn chưa khôi phục, có khi hắn sẽ kéo dài hơi tàn sống cả một đời như vậy.”

Kiêu Lôi dừng lại, nở nụ cười vô cùng thần bí

“Nghe nói, hắn bị Minh Thạch đả thương. Chủ Thần đại nhân chắc là cũng nghe qua uy lực của Minh Thạch rồi chứ? Rõ ràng trong lòng ngài biết thừa, nếu yêu hồn của hắn hồi phục không tốt. Hắn sẽ vĩnh viễn ở cái dạng này. Người hà tất, phải một hai dây dưa với hắn?”

Minh Thạch vốn là đá của Minh Giới.

Đối với Người Bất Tử mà nói, Minh Thạch chính là thần dược trị thương của họ.

Người Bất Tử vốn không có linh hồn.

Cho nên Minh Thạch không những không tổn thương, mà ngược lại còn có thể trị ngoại thương cho bọn họ.

Nhưng Quân Vực không giống như vậy.

Hắn huỷ hoại Minh thạch.

Hiện giờ là kẻ địch của cả Minh giới.

Minh Thạch vỡ vụn phát ra lực lượng cường đại, đả trọng thương yêu hồn của hắn.

Nếu không phải được cha hắn nhốt vào phong ấn dưỡng thương.

Chỉ sợ trong chốc lát đã hồn phi phách tán, không còn lại gì.

Quan trọng nhất chính là, cho đến nay cũng không có bất kỳ thứ gì có thể chữa trị được cho linh hồn bị Minh Thạch đả thương.

Cho nên rất có thể, Quân Vực sẽ vĩnh viễn mang bộ dáng suy yếu như thế này.

Dù chỉ còn một hơi thở, tuy rằng không chết, nhưng vĩnh viễn sẽ chịu đựng mọi thống khổ do vết thương mang lại.

Hơn nữa, thời gian qua đi, dù có chờ được dược liệu có thể làm giảm sự đau đớn của vết thương thì cũng đã vô dụng.

Minh Thạch sẽ từng chút, từng chút ăn mòn cơ thể hắn, hắn sẽ hoàn toàn đau đến chết.

Tiểu Hồng bĩu môi, giống như nó đã khôi phục tinh thần.

Ném cái đuôi, ở đằng kia hừ hừ

Giọng nói non nớt vang lên

“Cũng không biết ngươi là chủ thần gì lại đánh không lại Yên Yên.”

Một tên thủ hạ bại tướng còn đòi tới đây kêu gào.

Quan trọng nhất chính là còn muốn chém đứt cái đuôi của nó.

Yên Yên biết rõ cục đá đen xì kia ở trong thân thể của nó, nhưng chưa bao giờ có ý định chém đứt cái đuôi của nó để lấy cục đá xấu xí kia.

Vậy cho nên, Yên Yên vẫn là tốt nhất.

Nghĩ vậy, Tiểu Hồng lại càng cảm thấy Yên Yên thật sự vô cùng, vô cùng tốt với nó.

Kiêu Lôi rời mắt sang Tiểu Hồng.

Vừa giơ tay.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh đã đặt ở bả vai hắn.

“Ngươi không được động đến nó.”

Kiêu Lôi nhẹ hô một tiếng

“Chủ Thần đại nhân, Kiêu Lôi là phụng mệnh hành sự.”

Sau đó lại nói

“Còn nữa, Chủ Thần đại nhân có phải đã quên rằng, năng lực của mình còn chưa khôi phục lại, căn bản, cản không nổi ta.”

Nói xong, liền muốn cưỡng chế công kϊƈɦ Tiểu Hồng.

Tô Cổ túm lấy Tiểu Hồng, cầm bàn tay Tô Yên lay lay.

“Yên Yên, bọn đệ trở về trước.”

Dứt lời, Tô Yên đã hiểu ý nó.

Nháy mắt, hai đứa nó liền biến mất.

Kiêu Lôi thấy Tô Yên che chở cho hai đứa nhóc con như thế, ngược lại thấy vô cùng kinh ngạc.

Giống như chưa từng nghĩ tới, người như Tô Yên sẽ đứng ra bảo vệ cho người khác.

Kiêu Lôi nhìn Tô Yên thật lâu.

Hắn cười

“Nếu không phải trêи thân thể người phát ra hơi thở của Chủ Thần đại nhân, Kiêu Lôi còn thật sự nghĩ rằng Chủ Thần đại nhân đã bị đánh tráo.”

Tô Yên không nói lời nào.

Kiêu Lôi tiếp tục nói

“Chủ Thần đại nhân từ trong ra ngoài đều lạnh lùng vô cảm, cũng chỉ có bộ dạng đó ta mới quen thuộc. Mấy vạn năm qua chưa từng đứng ra bảo vệ cho bất cứ ai. Nhưng hôm nay, lịch kiếp trải qua mấy trăm năm ở các vị diện. Chủ Thần đại nhân giống như là có tình cảm rất sâu đậm với bọn họ a.”

Tô Yên đáp

“Đó là chuyện của ta”

Kiêu Lôi nheo nheo mắt, bỗng nhiên nói

“Chủ Thần đại nhân, không biết thế giới vị diện là có ý nghĩa gì?”

Tô Yên không nói chuyện.

Kiêu Lôi bỗng nhiên động thủ với nàng.

Một lưỡi dao sắc bén từ trong ống tay áo hắn trượt ra.

Phụt.

Lưỡi dao không đâm vào thân thể Tô Yên.

Bởi vì nàng được một đôi cánh chim màu đen vô cùng to lớn bảo vệ.

Tí tách, máu tươi theo lưỡi dao sắc bén chảy ra.

Đầu Phong Huyền gác ở trêи vai Tô Yên.

Hắn lẩm bẩm

“Chủ nhân, ta đau.”

Thanh âm kia vô cùng ủy khuất.