Tô Yên bê chén trà đưa tới bên môi cho hắn uống nước.
Hắn ngược lại không uống, mà cúi đầu, duỗi tay cầm lấy chén trà.
Thấp giọng nói
“Không… không muốn phiền chủ nhân.”
Âm thanh nhỏ nhẹ mang theo sự cẩn thận, nghe kĩ còn có chút uỷ khuất trong lời nói.
Tô Yên nhìn hắn trong chốc lát.
Nếu như bình thường nàng không đút, hắn cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách lăn lộn để nàng đút hắn ăn.
Hiện giờ lại lễ phép như vậy.
Làm việc khác thường tất có quỷ.
Tô Yên nhìn xuống, chỉ thấy có một túi tiền treo bên hông hắn.
Y phục của hắn thuần trắng, hoàn toàn không phù hợp với màu sắc và hoa văn trêи túi tiền này.
“Ở đâu ra?”
Nàng vừa hỏi vừa cầm túi tiền lên, ước lượng một chút, bên trong có rất nhiều bạc.
Nàng nghi hoặc
“Chàng nhặt được?”
Hai tay Phong Huyền cầm chén trà, không nói lời nào, thân thể càng lúc càng cứng đờ.
Toàn bộ thân thể đều căng thẳng.
Tô Yên thấy phản ứng của hắn, ngược lại càng muốn hỏi cho ra nhẽ
“Người khác cho?”
Phong Huyền hơi há mồm, thấp giọng nói
“Là bạc trả công ta hầu hạ chủ nhân.”
Nàng chớp chớp mắt
“Hầu hạ ta?”
Nghe xong, Phong Huyền gật gật đầu.
Lại nói tiếp
“Hắn muốn ta hầu hạ chủ nhân thật tốt, muốn ta không được si tâm vọng tưởng, chủ nhân đối tốt với ta vì ta ốm yếu đáng thương mà thôi.”
Nói xong, Phong Huyền vẫn ngồi đơ ở đó, hai tay cầm chén trà, ốm yếu đến đáng thương.
Tô Yên dựt lấy túi tiền, ném đi.
Nàng thấy hắn cúi đầu, bộ dáng đầy tự ti, liền lên tiếng
“Là chàng hầu hạ ta, hay là trước giờ chỉ có ta chiếu cố chàng?”
Phong Huyền do dự, ngẩng đầu lên
“Chủ nhân?”
“Chàng không có si tâm vọng tưởng, ta cũng không có thấy chàng đáng thương nên mới giữ chàng lại bên người.”
“Thật sự?”
“Ừ”
Hai người ở đó một câu lại một đối đáp.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Thấy bầu không khí đã không giống lúc trước, Bạch Thánh ngồi đối diện không nhịn được nữa, lên tiếng
“Ân nhân việc gì phải giải thích với hắn, bản thân hắn vốn là phế vật vô dụng.”
Tô Yên ngẩng đầu nhìn Bạch Thánh, nghiêm túc nói
“Ngươi cho hắn bạc? Những lời đó là ngươi nói với hắn?”
Bạch Thánh nắm chặt tay, nghẹn lời một lúc.
“Ân nhân, tu vi ngài cao siêu, khẳng định là người có thể làm rạng rỡ bộ mặt tu tiên giới. Kẻ phế vật như vậy trở thành bạn lữ của người không phải là sẽ kéo chân sau sao?”
Tô Yên ánh mắt nhàn nhạt nhìn hắn ta
“Đó là chuyện của ta.”
Phong Huyền lúc này mở miệng, giọng nói tràn ngập hi vọng
“Chủ nhân sẽ chỉ thích một mình ta sao?”
“Ừ.”
“Vậy nếu người khác cũng thích chủ nhân, muốn đoạt người với Phong Huyền thì phải làm sao bây giờ?”
“Đoạt không nổi.”
Trêи khuôn mặt tái nhợt của Phong Huyền cuối cùng cũng lộ ra chút ý cười.
Tô Yên ngẩng đầu nhìn sắc mặt âm trầm của Bạch Thánh ngồi đối diện.
Lại thấy ánh mắt của Phong Huyền vẫn luôn dừng trêи người Bạch Thánh.
Tô Yên chớp mắt nhìn về phía Phong Huyền
“Cao hứng sao?”
Phong Huyền kéo tay Tô Yên
“Chủ nhân, hôn hôn.”
Tô Yên cầm điểm tâm trêи bàn lên, nhét một cái bánh vào trong miệng hắn.
“Chủ nhân ··· ưm.”
Phong Huyền thành thật ngồi đó ăn.
Hắn nhấc mi mắt nhìn Bạch Thánh
Đúng lúc này Bạch Thánh cũng nhìn lại.
Trong mắt Phong Huyền hiện lên sự châm chọc, sau đó nhàn nhạt dời ánh mắt đi.
Cuối cùng, Bạch Thánh cũng không nói thêm gì nữa.
Đứng lên
“Không quấy rầy ân nhân dùng bữa nữa, cáo từ.”
Dứt lời, hắn ta liền rời đi.
Nửa canh giờ sau, ở rừng cây ngoài thành.
Bạch Thánh đang chuẩn bị rời thị trấn đi về tổng đàn Ma giáo.
Kết quả vừa mới ra khỏi thành liền bị một thân ảnh màu đen đạp ngã từ trêи không trung xuống đất.
Hắn ngã lăn trêи mặt đất, vất vả lắm mới có thể ổn định thân thể.
Vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy tiểu nam sủng hắn vẫn luôn khinh bỉ đang đứng trước mặt.
Nháy mắt, Bạch Thánh liền cảm thấy không thích hợp.
Bởi vì tiểu nam sủng yếu ớt kia thế nhưng lại có một đôi cánh chim màu đen.