Vốn dĩ Tiểu Hoa còn thấy ký chủ mình quá chiều chuộng nam chủ.
Ký chủ đối với nam chủ đại nhân quá tốt, làm nó thấy ghen ghét.
Kết quả, trải qua việc lúc sáng.
Trong lòng Tiểu Hoa bắt đầu yên lặng nghiêng về nam chủ đại nhân.
Thế nhưng lại gặp phải bạo lực gia đình.
Đã thê thảm đến vậy, còn bị đánh cho hộc máu mồm.
Tô Yên gãi đầu, có chút ảo não.
“Ta không cố ý.”
Thấy ký chủ nhà mình áy náy như vậy, Tiểu Hoa lại cảm thấy luyến tiếc.
Lên tiếng an ủi Tô Yên
“Ký chủ, chị nghĩ lại mà xem, sao hắn cứ chọn lúc tâm tình chị không tốt mà tìm tới. Thế này không phải là tìm đánh sao?”
Tô Yên
“Hmm ······”
Tô Yên nghe lời này của Tiểu Hoa, như thế nào lại cảm thấy có chút ý vị muốn châm ngòi ly gián?
Sau đó, Tiểu Hoa lại nói tiếp.
“Thêm nữa, chị nghĩ tới Thao Thiết kia, hắn chọc phải chị, chị thiếu chút nữa tay không xé toạc mồm nó. Nam chủ đại nhân dù gì cũng mới chỉ phun ra một ngụm máu, xước chút da, trật khớp tay, nhưng những chỗ khác vẫn lành lặn nguyên vẹn a.”
Tiểu Hoa thật sự thành tâm an ủi ký chủ.
Chỉ là nó lại không biết rằng, nó an ủi không đúng chỗ.
Ký chủ so với lúc trước càng lúc càng ủ rũ.
Một lúc lâu sau, Tô Yên nhẹ giọng lên tiếng.
“Ta đi qua xem hắn.”
Nói xong, nàng đứng dậy đi sang phòng bên cạnh.
Tô Yên gõ cửa
“Phong Huyền?”
Bên trong vốn dĩ vô cùng yên tĩnh.
Khi nàng vừa gọi xong liền có tiếng động “ầm” một tiếng.
Như là người bên trong quá hoảng loạn, ngã trêи mặt đất.
Nàng đẩy cửa đi vào trong phòng.
Chỉ thấy Phong Huyền tay chống trêи bàn, run rẩy đứng dậy.
Trêи người vẫn mặc bộ y phục từ sáng.
Trêи người và mặt đất dính đầy bùn đất trộn lẫn với máu loãng.
Tô Yên bước qua nâng người dậy
“Chàng không sao chứ?”
Phong Huyền cứng đờ người, lắc đầu.
“Chủ nhân, Phong Huyền không sao.”
Tô Yên nhìn lên bàn, những đồ vật nàng đưa cho hắn vẫn nguyên vẹn như lúc đầu
“Tại sao không thay quần áo?”
Phong Huyền cúi đầu, lông mi run run, sắc mặt tái nhợt, không nói một lời.
Tô Yên tới gần hắn
“Làm sao vậy?”
Tiểu Hoa mở miệng nhắc nhở
“Ký chủ, chị bạo lực gia đình với nam chủ đại nhân.”
Vừa nhắc tới chuyện này, Tô Yên lại đưa tay vò đầu.
Nàng nhẹ giọng nói
“Ta không nên đánh chàng, về sau ta sẽ đối xử với chàng thật tốt.”
Lông mi Phong Huyền run run, lên tiếng
“Chủ nhân, là Phong Huyền vô dụng.”
Tiểu Hoa lại nói tiếp
“Ký chủ, chị còn nhục mạ nam chủ đại nhân vô dụng, còn tỏ ra vô cùng ghét bỏ nam chủ đại nhân.”
Nhắc tới chuyện này, Tiểu Hoa lại lần nữa cảm thấy nam chủ đại nhân thật thê thảm.
Tô Yên lắc đầu
“Ta không ghét bỏ chàng.”
Phong Huyền vẫn không đáp lời, đầu cúi thấp.
Tô Yên lại tiếp tục nói
“Ta thích chàng vô dụng như thế.”
Dứt lời, Phong Huyền mới có chút phản ứng.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tô Yên
“Chủ nhân?”
Ánh mắt mang theo chút hi vọng, lại vô cùng cẩn thận.
Tô Yên hôn hắn, khẳng định lại một lần nữa.
“Đúng thế, ta thích chàng vô dụng như thế.”
Dù hắn có bộ dạng gì đi nữa nàng cũng đều chấp nhận được.
Dù có vô dụng nàng cũng đều thích, đều chấp nhận.
Lời khẳng định này của Tô Yên rốt cuộc cũng trấn an được Phong Huyền.
Một canh giờ sau.
Tô Yên giúp hắn tắm rửa, thay quần áo, băng bó vết thương, uống thuốc và ăn quả Chu Tiên.
Trong suốt thời gian đó, Phong Huyền vẫn luôn ôm chặt lấy nàng.
Dính lấy nàng, giống như vẫn đang sang chấn tâm lý vì bị bạo lực gia đình.
Tô Yên vừa băng bó cho hắn vừa hỏi.
“Đau không?”
Người nào đó run rẩy gật đầu
“Đau.”
Lực tay Tô Yên lại nhẹ đi một chút.
Động tác cũng chậm lại.
Cho nên tốn không ít thời gian để băng bó cho hắn.
Cánh tay còn trật khớp một chút.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Nghỉ ngơi một hai ngày là có thể khoẻ lại.
Chờ thu xếp mọi việc ổn thỏa.
Phong Huyền vẫn không cho Tô Yên đi, hai người nằm ở trêи giường, hắn ôm lấy nàng.
Trong chốc lát, hắn lại thấp giọng gọi.
“Chủ nhân.”
“Ừ?”
“Chủ nhân thích Phong Huyền sao?”
***
“Ừ”
“Vậy chủ nhân có thể hôn Phong Huyền không?”
Tô Yên bẹp một cái hôn lên môi hắn.
Phong Huyền cảm thấy rất mỹ mãn, không nói câu nào.
Chỉ là hắn an tĩnh không được bao lâu, lại lên tiếng.
“Chủ nhân”
“Ừ?”
“Hôn hôn.”
Tô Yên hôn một cái.
Lặp đi lặp lại như vậy không biết bao nhiêu lần.
Cho đến cuối cùng, Tô Yên đè hắn hôn thật lâu.
Hôn xong, còn cắn hắn một chút.
Nàng rất nghiêm túc lên tiếng
“Ta buồn ngủ rồi, ngủ mới có thể dưỡng thương.”
Phong Huyền bị nàng cắn một cái, không biết vì sao nàng lại thấy hắn có vẻ như rất hưng phấn.
Đôi mắt hắn sáng trưng, nhìn chằm chằm môi nàng.
Hắn ôm Tô Yên, nói
“Nghe lời chủ nhân.”
Sau đó thành thành thật thật nằm yên, cũng không lên tiếng gọi nàng nữa.
Ngủ thẳng tới hừng đông.
Lúc Tô Yên tỉnh lại, cảm thấy môi mình có chút tê dại xen lẫn đau đớn.
Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt phóng đại của Phong Huyền.
Ánh mắt Phong Huyền sáng lên.
“Chủ nhân.”
Tô Yên chớp chớp mắt.
“Chàng ······”
Nàng mở miệng liền cảm thấy trêи môi đau đớn.
Nàng giơ tay lên sờ sờ.
Phong Huyền cúi đầu nhỏ giọng
“Chủ nhân, Phong Huyền có phải cắn người đau rồi không?”
Tô Yên
“Chàng cắn ta?”
Phong Huyền nghe Tô Yên nói vậy, vô thức lại trở lên khẩn trương.
” Phong Huyền cảm thấy, đêm qua lúc chủ nhân cắn Phong Huyền, Phong Huyền cảm thấy rất thoải mái, Phong Huyền cũng muốn làm chủ nhân thoải mái.”
Tô Yên nghe xong
“Chàng cắn vài lần sao?”
Phong Huyền suy nghĩ rồi trả lời
“Một canh giờ.”
Hắn quên mất mình cắn bao lâu rồi.
Chỉ nhớ rõ thời gian.
Cho nên, hắn từ khi tỉnh dậy vẫn luôn cắn môi nàng??
Tô Yên trầm mặc xuất thần.
Phong Huyền cẩn thận dò hỏi
“Chủ nhân thích sao?”
Tô Yên
“Chàng nghĩ sao?”
Phong Huyền cúi đầu, mất mát vô thố
“Chủ nhân, ta, ta ·····”
Từ sau chuyện ngày hôm qua, Phong Huyền bỗng trở nên không tự tin.
Nói chuyện hay làm việc vô thức sẽ trở nên cẩn thận hơn trước.
Sợ Tô Yên sẽ vứt bỏ hắn hoặc nói vài câu nặng lời.
Tô Yên duỗi tay ôm hắn
“Thích.”
Dứt lời, thân thể cứng đờ của Phong Huyền mới thả lỏng một chút.
Bảy ngày sau.
Loại tình huống này vẫn tiếp diễn.
Hơn nữa càng ngày càng trầm trọng hơn.
Tô Yên ngồi trước gương đồng.
Nhìn dấu vết răng cắn trêи cổ, trêи cánh tay, trêи môi mình.
Tầng tầng lớp lớp, cả cũ cả mới.
Không cần hỏi cũng biết là do Phong Huyền làm ra.
Cũng không biết tại sao mình lại để cho hắn làm như vậy.
Mỗi ngày đều ôm, đều quấn lấy nàng, một ngày phải hôn hôn vài lần rồi lại cắn cắn.
Không cho hắn cắn, hắn liền trở nên phá lệ đáng thương, u sầu.
Giống như nàng muốn vứt bỏ hắn.
Hơn nữa vì truyện ngày hôm đó không làm chủ được mình mà đánh hắn hộc máu, Tô Yên bèb dung túng hắn hơn một chút.
Vì thế mới dẫn đến cái cục diện không thể cứu vãn như lúc này.
Dưới khách điếm.
Phong Huyền xuống dưới mua đồ ăn sớm hơn mọi hôm.
Chờ tiểu nhị bê thức ăn lên liền mang lên cho chủ nhân dùng bữa.
Đang chờ, bỗng nhiên có một nam từ chắn trước mặt mình.
Nam tử đó đánh giá hắn từ trêи xuống dưới một lần, lên tiếng.
“Ngươi chính là nam nhân Tô Yên mang đi hôm trời mưa sao?
Phong Huyền ngẩng đầu, nhìn về phía người kia.
Hắn nhận ra người này.
Bạch Thánh.
Thân thể Phong Huyền cứng đờ
“Có việc?”
Ánh mắt Bạch Thánh vẫn luôn dừng trêи người Phong Huyền
“Nhìn ngươi không tồi, làm nam sủng cũng tốt.”
Phong Huyền cứng đờ người, đứng ở đó.
Lên tiếng
“Ta không phải nam sủng.”
Bạch Thánh cười khẽ
“A? Không phải sao? Tô Yên không phải là chủ nhân của ngươi sao? Chủ nhân chỉ có thể là một người, nhưng sủng vật của chủ nhân, lại có thể có rất nhiều nha.”
Phong Huyền nâng mí mắt, nhìn không ra cảm xúc trong mắt hắn
“Chủ nhân đã từng nói qua, nàng chỉ có một mình ta.”