Lâm Nhu nhìn tay Tô Yên.
Trêи mu bàn tay cũng không có đánh dấu đã có khế ước thú.
Chứng tỏ nàng ta đến bây giờ cũng chưa ký khế ước với Cùng Kỳ.
Lâm Nhu ý cười gia tăng, đột nhiên lại không muốn giết nàng nhanh như vậy.
Ả chậm rãi lên tiếng.
“Nhìn xem, cô mất công cứu hắn ra cũng có được gì đâu. Hắn vốn là của ta.”
Vừa nói, Lâm Nhu vừa tiến đến trước mặt Tô Yên.
Hai người đứng sát gần nhau, ả thấp giọng mang theo chút khiêu khích.
“Định mệnh đã định đoạt, hắn chính là của ta, cô không thể chống lại được đâu, Tô Yên.
Ta sẽ chờ, chờ một ngày khế ước thú của ta, tự tay giết cô.”
Nói xong một lúc, Lâm Nhu nhướng mày, tựa như nhớ tới điều gì.
“À, đúng rồi, có lẽ cô còn chưa biết, hắn vốn không phải con người.”
Tô Yên giơ một ngón tay ra, ấn bả vai ả.
Đẩy ả cách xa mình ra một chút.
Lâm Nhu cúi đầu nhìn ngón tay Tô Yên, nụ cười càng đậm
“Cô biết không? Ta chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, hắn liền vứt bỏ cô để đi theo ta. Đây là định mệnh rồi a.”
Tô Yên bình tĩnh nhìn ả trong chốc lát.
Bỗng nhiên lên tiếng
“Cô không phải đã từng tới viện của ta gặp qua hắn rồi sao?”
Nhắc tới sự tình ngày đó, sắc mặt Lâm Nhu bỗng trở nên khó coi.
Tô Yên lại nói tiếp một câu
“Nghe hắn nói, cô thiếu chút nữa bị hắn đánh chết.”
Đôi mắt Lâm Nhu như phun độc, hung hăng nhìn chằm chằm Tô Yên.
“Ngươi tìm chết.”
Tô Yên lạnh nhạt
“Cô đánh không lại ta.”
Lâm Nhu gào lên, lửa giận ngập trời
“Ngươi!”
Tô Yên lên tiếng
“Cáo từ.”
Nói xong, lập tức vận linh lực rời đi.
Để lại Lâm Nhu một mình đứng ở đó, tức giận mà không có chỗ trút.
Cho tới khi Tô Yên đã bay đi xa, Tiểu Hoa mới có chút hồi thần.
“Ký chủ, chị đây là chạy trối chết sao??”
Tô Yên nghiêm túc
“Nam tử kia có chút lợi hại.”
Tiểu Hoa ngoại trừ ngạc nhiên vẫn là ngạc nhiên.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Ký chủ thật sự chạy trốn a.
Lần đầu tiên nó thấy ký chủ của nó có bộ dạng này.
Oa, thật thần kỳ.
Tô Yên bôi thuốc mỡ lên trêи miệng vết thương.
Một nén nhang sau, vết trầy da trêи tay cơ bản đã không nhìn thấy gì nữa.
Lời cần truyền cũng đã truyền rồi, hiện giờ thời gian nàng rời đi cũng đã sắp một canh giờ.
Tô Yên dựa theo đường cũ mà trở về.
Thời điểm Tô Yên trở về, Tiểu Hoa vẫn còn đang cười.
Nghe nó cười nắc nẻ không ngừng, Tô Yên mới mở miệng hỏi.
“Em rất vui vẻ sao?”
Tiểu Hoa
“Ký chủ ở trong mắt Tiểu Hoa là lợi hại nhất. Từ trước tới nay chị chưa từng sợ bất luận kẻ nào. Lần đầu tiên Tiểu Hoa thấy chị chạy trốn, cảm thấy rất thần ký a.”
Nghe nó nói, Tô Yên trầm mặc trong chốc lát
“Hắn không có linh lực, chỉ dựa vào thể lực mà có thể mạnh đến thế, có thể là trời sinh hắn đã có thần lực.”
Nói xong, nàng dừng một chút.
“Hắn vốn không phải người, hắn cũng là Thú Thượng cổ?”
Nghe Tô Yên nói, Tiểu Hoa liền giật mình
“Ký chủ nhanh vậy đã đoán ra?”
Tô Yên hỏi
“Vậy hắn là loại thú gì?”
“Ký chủ, điều này chị phải tự mình tìm hiểu nha.”
Tô Yên nghĩ tới lúc hắn nuốt nước miếng.
Lên tiếng
“Hung thú Thượng cổ, Thao Thiết?”
Tiểu Hoa cơ hồ là buột miệng thốt ra
“Ký chủ làm sao mà biết được??”
“Đoán.”
“Leng keng, chúc mừng ký chủ giải mã thành công Hung thú Thượng cổ Thao Thiết, chị có thể hỏi bất cứ điều gì. Cứ việc hỏi, Tiểu Hoa biết được gì chắc chắn sẽ nói hết.”
Dứt lời, Tô Yên đang ngự kiếm phi hành bỗng nhiên dừng lại.
Có mùi máu tanh nồng đậm tràn ngập bên dưới.
Như là….. rất nhiều người chết.
Mà cái chỗ này, vô cùng gần quán cơm nhỏ mà nàng cùng Phong Huyền dùng cơm.
Tô Yên nhớ tới bộ dáng Phong Huyền đi ba bước liền ho.
Lập tức vội vàng bay xuống.