Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1313: Leng keng, ấm sắc thuốc lòng dạ hiểm độc lên sân khấu! 15




Ở khách điếm dưỡng thương ba ngày.

Tô Yên thấy hắn đã ổn hơn, có thể đưa đi cùng, liền ngự kiếm phi hành dẫn theo hắn đi về phái Thương Hồng.

Dù sao nàng đến trấn Hoài Bắc cũng là để làm nhiệm vụ.

Tô Yên đi về viện của mình.

Đẩy cửa ra, kéo hắn đi vào trong

“Về sau chàng ở lại đây.”

Cái viện này của nàng cũng rất lớn.

Có ba phòng.

Đây là gian phòng phía bắc.

Nàng sắp xếp cho hắn xong liền định đem rượu hoa quế đi tìm Thương Thạch sư huynh.

Vừa mới xoay người chuẩn bị đi liền cảm thấy cổ tay áo bị thứ gì đó lôi lôi kéo kéo.

Tô Yên dừng bước chân, quay đầu lại.

Phong Huyền dùng đôi mắt đen nhánh nhìn nàng.

“Chủ nhân muốn đi đâu?”

“Ta đi ra ngoài một chuyến.”

“Phong Huyền cũng muốn đi theo chủ nhân.”

Nàng nghĩ nghĩ, lắc đầu.

“Chàng hãy nghỉ ngơi ở đây, một lát nữa ta sẽ về.”

Trong mắt Phong Huyền hiện lên mất mát.

Cuối cùng vẫn chậm rì rì buông tay.

Nhẹ nhàng lên tiếng

“Được.”

Một tiếng đồng ý.

Sau đó hắn thành thành thật thật ngồi ở trêи ghế.

Thiếu niên gầy yếu mặc một thân y phục trắng tinh.

Tô Yên vốn dĩ đã đi ra tới cửa.

Nhưng lại nghĩ đến biểu tình của Phong Huyền lúc nàng rời đi.

Cuối cùng vẫn quay lại, đưa cho hắn hai viên kẹo.

Lúc này mới rời đi.

Phong Huyền cầm hai viên kẹo kia, nhìn hồi lâu.

Lột một cái cho vào miệng.

Hắn một tay chống cằm, cười vô cùng soái.

Dấu vết cháy xém trêи cổ tay do bị dây xích làm bỏng liền lộ ra.

Thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn, hắn còn chưa cởi bỏ được xiềng xích phong ấn.

Phải làm cho chủ nhân cam tâm tình nguyện cởi cho hắn thì mới có thể hoàn toàn thoát khỏi phong ấn.

Hắn nhắm mắt, nghĩ tới sự tình phát sinh vào mấy đêm trước.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Hắn vốn dĩ nghĩ rằng đó chỉ là lòng tốt của chủ nhân.

Không nghĩ tới khi nàng xuống tay moi tim Chu Tước lại không có một chút mềm lòng nào.

Vấn đề này, hắn đã suy nghĩ rất lâu rất lâu, cũng chỉ nghĩ ra được một đáp án duy nhất.

Là bởi vì hắn nói ăn trái tim Chu Tước mới khỏi được bệnh.

Cho nên nàng cũng không thèm chớp mắt mà lấy cho hắn.

Có phải từ trước tới giờ hắn muốn gì nàng đều đáp ứng, là bởi vì nàng yêu thích hắn đúng không?

Nghĩ tới điều này, tâm tình Phong Huyền có chút vui sướиɠ.

Tuy rằng chỉ là những chi tiết nhỏ nhặt, nhưng hắn cảm thấy mình cũng thật tinh mắt nha.

Phong Huyền lắc lắc dây xích trêи cổ tay.

······

Tô Yên đi tới nơi Thương sư huynh tu luyện, giao đồ vật xong, xác nhận hoàn thành nhiệm vụ rồi chuẩn bị rời đi.

Sư huynh không nói gì, vẫn tiếp tục tu luyện.

Trêи đường về, Tô Yên gặp lại Lâm Nhu.

Nàng ta mặc một thân y phục vàng nhạt, bím tóc lắc lư theo bước chân.

Đến khi nhìn thấy Tô Yên, bước chân nàng ta nháy mắt khựng lại.

Nụ cười linh động trêи mặt cũng tan đi.

Lâm Nhu đứng ở chỗ đó, nhìn chằm chằm Tô Yên.

Tô Yên cũng không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.

Các nàng cũng không thân thiết.

Số lần cùng nhau nói chuyện trong một năm nay có thể đếm trêи đầu ngón tay.

Lúc Tô Yên sắp đi qua Lâm Nhu.

Nàng ta bỗng nhiên bước ngang sang chắn trước mặt Tô Yên.

Tô Yên dừng bước chân.

Nghi hoặc

“Có việc?”

Lâm Nhu đánh giá Tô Yên từ trêи xuống dưới, giống như lấy địa vị của kẻ bề trêи mà đánh giá nàng.

Tay chắp sau lưng.

“Ta còn đang tò mò, ngươi làm sao đột nhiên lại có năng lực mạnh như vậy. Hoá ra là ngươi cũng đoạt xá.”

Nghe thấy lời này, Tô Yên nhìn về phía nàng ta.

Lâm Nhu nói, “cũng” đoạt xá.

Cho nên, nàng ta là người xuyên không tới đây.

Tô Yên không nói chuyện, ngược lại Lâm Nhu dường như có rất nhiều điều muốn nói với nàng.

“Ngươi nuốt đá quý vốn thuộc về ta, làm cho ta không thể có được những đồ vật vốn là của mình. Ngươi có phải cảm thấy làm như vậy thì có thể ngăn cản ta?”

Lâm Nhu cách cực gần, nói bên tai Tô Yên.

“Ngươi hãy nhớ kỹ, tà không thể thắng được chính.”

Nói xong, Lâm Nhu liền cười.

Nàng ta bước từng bước vui sướиɠ mà rời đi.