Tô Yên nhìn Lâm Nhu.
Người này thật sự rất kỳ quái.
Rốt cuộc là vì sao nàng ta lại chắc chắn cái bánh bao kia đã cứu nàng một mạng, hơn nữa còn có thể nói đúng tình hợp lý như vậy?
Nhưng mà Tô Yên nghe thấy có thể trả xong nhân tình.
Nàng liền lên tiếng
“Được”
Nói xong, móc ngọc bích từ túi tiền ra.
Miếng ngọc màu lam tinh khiết, ở dưới ánh trăng phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Thiếu niên đang cúi đầu dựa vào ven tường, chỗ dây xích có ký tự kia cũng phát ra ánh sáng nhè nhẹ.
Nhưng mà thiếu niên rũ tay xuống vậy nên đã che khuất chỗ ký hiệu này.
Hắn có vẻ thờ ơ với miếng ngọc bích kia.
Lâm Nhu nhíu mày nhìn khắp nơi.
Chung quanh phản ứng gì cũng không có.
Không có khả năng.
Chính là ở chỗ này.
Tô Yên nắm chặt ngọc bích ở trong tay, lại lần nữa cất vào túi tiền
“Cô đã nhìn rồi.”
Lâm Nhu bỗng nhiên nhanh chóng chạy vội tới chỗ Tô Yên.
Phanh!
Lâm Nhu còn chưa có tới gần Tô Yên, đã bị Tô Yên một chân đạp bay ra ngoài.
Như là diều đứt dây, lập tức bị đá tới dưới gốc cây hòe.
Lâm Nhu che lại ngực, hơi thở không xong, một ngụm máu tươi thiếu chút nữa phun ra.
Nàng ta không thể tin tưởng
“Cô, cô vẫn luôn giấu giếm thực lực??”
Tô Yên nhìn nàng ta, thực nghiêm túc nói
“Là cô quá yếu.”
Nói xong, phía lối vào nghe được có tiếng người nói chuyện đang đi tới nơi này.
“Vừa nãy làm ta sợ muốn chết, đó là làm sao vậy? Động đất sao?”
“Ai, ai biết. Dù sao Di Hồng Viện của chúng ta vẫn luôn là được ông trời phù hộ. Sẽ không xảy ra được chuyện gì đâu.”
“Cũng đúng, năm đó cường đạo kia đi vào Di Hồng Viện của chúng, tiến vào một tên chết một tên, ai tới gần cây hoa hòe này cũng chết hết. Phải nói là cây hoa hòe này phù hộ Di Hồng Viện chúng ta a.”
Một đám cô nương đi vào.
Tô Yên bay lên nóc nhà.
Lâm Nhu cũng bay nhanh đi.
Chỉ có thiếu niên còn đứng ở đàng kia.
Tiểu Hồng vặn vẹo thân mình
“Tê tê tê tê tê”
Yên Yên, Yên Yên, em muốn đi chơi.
Tô Yên nhìn thoáng qua Tiểu Hồng trêи cổ tay.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Nàng phi thân xuống bên ngoài Di Hồng Viện.
Sau đó liền đặt nó ở trêи mặt đất.
Nàng mở miệng
“Nếu có thể, đi hỏi một chút nơi nào có bán cỏ Thánh Âm.”
Tô Cổ
“Chị muốn bao nhiêu?”
“Có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.”
Đang nói, bỗng nhiên nàng nghe được phía cửa sau Di Hồng Viện vang lên.
Thiếu niên đỡ vách tường đi ra.
Ánh mắt hắn nhìn Tô Yên có chút không thể tưởng tượng.
Lông mi run run, hỏi
“Ta đây là, làm sao vậy?”
Tô Yên nghi hoặc
“Cái gì?”
Nàng đi qua, duỗi tay đỡ lấy hắn.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên, nhìn nàng thật lâu.
Cuối cùng, vẫn là cái gì cũng không nói.
Cúi đầu, lắc lắc đầu.
Hắn thấp giọng nói
“Cảm ơn cô đã cứu ta.”
Nói xong, hắn ngẩng đầu thật cẩn thận hỏi
“Ta có thể đi cùng cô không?”
Nói xong, hắn lại cúi đầu ho khan, ánh mắt cô đơn
“Hy vọng cô, không cần ghét bỏ ta mới tốt.”
Tô Yên đỡ hắn, nhìn bộ dáng hắn suy yếu.
Nàng nỗ lực khắc chế lực đạo của mình.
Không cần bóp chết người mới tốt.
Nàng ra tiếng
“Em sẽ không ghét bỏ chàng.”
Trêи mặt hắn lộ ra tươi cười, lông mi thật dài run rẩy, vô tội đơn thuần cực kỳ
“Ân nhân thật tốt.”
“Chàng tên gì?”
Thiếu niên suy nghĩ trong chốc lát.
Vấn đề này cũng đã có mấy ngàn năm không có trả lời rồi.
Thế cho nên vừa bị hỏi như vậy, hắn đúng thật ra đã quên mình tên là gì.
“Phong Huyền.”
Hắn mở miệng.