Tô Yên đứng ở chỗ đó không nói lời nào.
Hiên Viên Vĩnh Lâm phát giác nàng hình như cũng không cao hứng như hắn nghĩ.
Cười nói
“Nữ đế đại nhân lúc trước viết thư cho phụ hoàng yêu cầu hòa thân, còn không phải là ý tứ muốn ta tới chỗ này làm con tin?”
Hiển nhiên, Hiên Viên Vĩnh Lâm cho rằng Tô Yên không cao hứng là bởi vì hắn nói toẹt ra như vậy.
Thất hoàn tử đi tới trước mặt Tô Yên, sau đó thi lễ với nàng.
“Thần sẽ ở trạm dịch chờ nữ đế đại nhân tới cầu thân.”
Nói xong, Hiên Viên Vĩnh Lâm lại nói thêm một câu
“Hy vọng ngài có thể đến nhanh chút, trước khi thần chưa thay đổi chủ ý.”
Tô Yên nghe xong.
Tiểu Hoa vui vẻ nói
“Ký chủ, chị là muốn nạp phi sao? Oa, ký chủ thật sự muốn 81 phi tử?”
Tô Yên nhìn hắn nói xong chuẩn bị rời đi.
Nàng nghiêng người, chắn trước mặt Hiên Viên Vĩnh Lâm.
Nghiêm túc lên tiếng
“Làm con tin, có thể. Nhưng trẫm không muốn nạp phi.”
Hiên Viên Vĩnh Lâm nghe xong, nhướng mày, sau đó bật cười ha ha.
Cười xong, sắc mặt hắn đứng đắn
“Nữ đế đại nhân là muốn vũ nhục thần sao?”
“Không có.”
“Vậy vì sao thần nghe ý tứ của Nữ Đế, là muốn thần làm phi tử?”
“Ngươi không phải là muốn trẫm cưới ngươi?”
“Thần là Thất hoàng tử Phong Lâm quốc, là hoàng tử được phụ hoàng sủng ái nhất. Nữ đế đại nhân cảm thấy, vị trí phi tử là thỏa đáng với thần sao?”
Tô Yên nghe ra ý tứ của hắn.
“Ngươi muốn làm Hoàng Phu?”
Hiên Viên Vĩnh Lâm cười lắc đầu
“Không phải thần muốn làm Hoàng Phu, mà là chỉ có ngôi vị Hoàng Phu mới xứng với thần. Còn nữa, bệ hạ không phải không muốn nạp phi sao? Vậy thần cũng chỉ có thể là Hoàng Phu.”
Hắn xem việc làm Hoàng Phu này nói rất đúng đắn, thường tình.
Vốn dĩ trong mắt thế nhân nam xứng nữ vị, là chuyện vũ nhục người ta.
Hai chữ phi tử vừa nghe đã khiến cho người ta cảm thấy chê cười.
Nhưng mà vị này lại hoàn toàn không cảm thấy mất mặt.
Hắn cảm thấy mình ngồi chắc ngôi vị Hoàng Phu này.
Chỉ là, đáng tiếc.
Tô Yên lắc đầu
“Ngôi vị Hoàng Phu đã có người.”
Hiên Viên Vĩnh Lâm sửng sốt.
Sắc mặt trở nên cực kỳ âm trầm
“Nữ đế đại nhân đây là ý gì?”
Tô Yên nghiêm túc
“Ý là không thể cưới ngươi.”
“Nữ đế đại nhân đang đùa bỡn thần?”
Tô Yên chớp chớp mắt.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Sau đó lắc đầu
“Không có. Làm con tin thì có thể. Làm phi tử thì không được. Hoàng Hậu lại càng không.”
Tô Yên lại lặp lại một lần những lời nàng đã nói.
Khuôn mặt còn vương nét ngây ngô của Hiên Viên Vĩnh Lâm hiện lên một tia tức giận.
Hắn thật vất vả mới hạ quyết tâm làm Hoàng Phu của nàng ta.
Kết quả người ta còn trở mặt vô tình, cự tuyệt hắn.
“Hoàng Thượng chẳng lẽ không định cho thần một cái lý do?”
Tô Yên nghĩ nghĩ
“Ngôi vị Hoàng Phu là của Nhϊế͙p͙ Chính Vương.”
Vừa dứt lời.
Hiên Viên Vĩnh Lâm an tĩnh lại.
Nhϊế͙p͙ Chính Vương.
Chính là nam nhân khí thế cường hãn ngày đó hắn ta nhìn thấy.
Nhìn qua thì thấy vừa vô hại, vừa lười biếng.
Nhưng che dấu đằng sau lớp mặt nạ đó là sự tàn nhẫn, không có người nào có thể so với hắn.
Năm đó, Phong Lâm quốc còn không phải là bị nhϊế͙p͙ chính vương cho ăn mệt sao?
Ánh mắt Hiên Viên Vĩnh Lâm thay đổi liên tục.
“Hoá ra nữ đế đại nhân đã có lựa chọn tốt hơn.”
Tô Yên gật đầu
“Đúng vậy.”
Hắn ta bày ra bộ dáng đã hiểu rõ.
“Đúng thật, nữ đế đại nhân cưới Nhϊế͙p͙ Chính Vương, Thiên Thánh quốc sẽ càng thêm thái bình phồn vinh. Dù sao…..”
Hiên Viên Vĩnh Lâm trong lúc vô tình thấy được bóng người đang hướng về bên này.
Hắn kéo dài giọng.
Chậm rãi nói
“Dù sao Nhϊế͙p͙ Chính Vương nắm giữ quyền hành lớn như vậy, người cưới hắn, với quốc gia, với bá tánh, với quyền lợi của người lại được củng cố, đều là điều tốt.”
Nói xong, Hiên Viên Vĩnh Lâm nghi hoặc
“Nhưng mà, nữ đế đại nhân làm thế nào xác định Nhϊế͙p͙ Chính Vương sẽ đáp ứng ngài? Chẳng lẽ ngài sẽ hạ thánh chỉ, buộc hắn vào hậu cung sao?”