Tư Đồ Tu nhìn nàng nghiêm túc, yết hầu lăn lộn liên tục, ngữ điệu chậm rãi
“Muốn cấm quân lệnh, bệ hạ hẳn là nên đi tìm Binh Bộ thị lang, trong tay thần không có.”
Tô Yên tầm mắt chuyển dời đến chỗ khác
“Trẫm đã có phương pháp.”
“Ồ? Không biết vi thần có thể biết không?”
“Trẫm tính toán, cho thêm người vào hậu cung.”
Nói đoạn, Tô Yên cầm một quyển sổ lại đây.
Mặt trêи là danh sách liệt kê các nam tử trong kinh thành.
Tô Yên nói
“Binh Bộ thị lang có ba nhi tử, nhỏ nhất mười sáu, lớn nhất không quá 21. Nghe nói thời trẻ Binh Bộ thị lang trêи chiến trường bị mắc bệnh kín, không thể có con nối dõi nữa.Trẫm tính toán, đem ba người này đều nạp hậu cung.”
Hòa thân, liên hôn, nạp phi.
Giữ gìn triều đình ổn định, ngoại bang ổn định.
Chờ nàng đưa ba nhi tử của lão nạp hậu cung, giữ làm con tin.
Dù Binh Bộ thị lang có hài lòng hay không cũng sẽ tích cực che chở.
Bằng không, hắn sẽ đoạn tử tuyệt tôn không có người truyền thừa hương khói.
Nếu là không muốn tiến cung, có thể.
Giao ra cấm quân lệnh, cáo lão hồi hương dưỡng lão.
Tự nhiên có thể không cần tiến cung.
Tô Yên cảm thấy biện pháp này không tồi.
So với thô bạo đi cường đoạt thì tốt hơn một chút.
Tư Đồ Tu ở bên cạnh, sắc mặt đã xám xịt, có điểm âm trầm.
Tô Yên còn mải nhìn danh sách kia.
Tư Đồ Tu duỗi tay, một phen liền giật lấy ném đi.
Hắn ngậm cười, vừa nghe, tựa hồ như vẫn chưa tức giận.
“Nữ đế đại nhân tính toán nạp bao nhiêu người?”
Tô Yên nghĩ nghĩ
“Tam cung lục viện 72 phi.”
Không phải ai cũng là con tin.
Nhưng hình như mỗi vị hoàng đế đều có từng đó.
Vậy nàng cũng nên có.
Tư Đồ Tu càng nghe, ý cười càng đậm.
“Nữ đế đại nhân ăn miếng lớn như vậy, không sợ ăn không tiêu sao?”
Tô Yên lắc đầu
“Quốc khố đầy đủ, nuôi nổi.”
Dứt lời.
Tư Đồ Tu cạch một tiếng, liền ném tấu chương đi.
Ném rất xa, rơi xuống tận dưới bậc thang.
Hắn duỗi tay, kéo đai lưng khảm bạch ngọc bên hông Tô Yên.
Một chút một chút lôi kéo
“Nữ đế đại nhân, thần có một lời không biết có nên nói hay không.”
Tô Yên bị hắn túm đai lưng đến lỏng ra.
Nàng bèn duỗi tay kéo lại
“Chàng nói đi.”
Hắn ý cười trầm ngâm, tiến đến bên tai Tô Yên
“Tam cung lục viện 72 phi, nữ đế đại nhân đời này đều không cần nghĩ đến. Dù nữ đế đại nhân trăm năm sau an táng, cũng sẽ không có nam nhân khác xuất hiện.”
Hắn nghiến răng nghiến lợi mà nói lời này.
Sau đó giây tiếp theo, liền đè Tô Yên ở trêи long ỷ.
Hắn ở bên tai Tô Yên nói chuyện, mang theo chút âm trầm
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
“Nếu là vi thần nhớ không lầm, bệ hạ chính là nói thích vi thần. Bệ hạ làm như vậy, không sợ vi thần thương tâm sao?”
Tô Yên cảm thấy hắn lại muốn cắn mình.
Thế nên duỗi tay che kín miệng hắn.
Nàng lúc này mới nói
“Trẫm cho chàng vị trí Hoàng Hậu, chàng muốn không?”
Tư Đồ Tu sửng sốt.
Hắn ngồi dậy nhìn Tô Yên.
Tô Yên lại nghiêm túc nói
“Nếu chàng muốn vị trí Hoàng Phu, vậy trẫm liền không cần các phi tử khác nữa.”
Tư Đồ Tu nghe được những lời nàng nói, máu trong người dường như đang chảy ngược.
Rõ ràng chỉ là cái vị trí Hoàng Phu, hắn ngay cả hoàng đế đều lười làm.
Nhưng thấy nàng rất nghiêm túc.
Trong lòng hắn lại rất cao hứng.
Hắn duỗi tay sờ sờ môi Tô Yên.
“Vì sao?”
“Hả? Cái gì?”
“Vì sao nếu là vi thần, liền không cần những phi tử khác?”
Tô Yên vẻ mặt đứng đắn
“Trẫm muốn cấm quân lệnh là sợ có một ngày chàng tạo phản. Chàng nếu trở thành Hoàng Phu, trẫm còn muốn cấm quân lệnh làm cái gì?”
Tư Đồ Tu
“·······”
Hắn ôm Tô Yên, đầu đặt ở nàng trêи vai.
Cười mở miệng
“Bệ hạ nói lời này làm vi thần thật sự rất thương tâm.”
Tô Yên cũng có chút không nỡ
“Trẫm cũng cảm thấy làm Hoàng Phu ủy khuất cho chàng.”
Nàng vừa muốn tiếp tục nói.
Tư Đồ Tu bỗng nhiên ngẩng đầu
“Bệ hạ nếu là còn nhớ thương đến cái chủ ý tam cung lục viện 72 phi tần, bệ hạ cưới một người liền chết một người.”
Tô Yên
“······”