Tô Yên nghe hắn nói xong.
Liền cảm thấy mình quang minh chính đại cũng trở thành có chút quái dị.
Nàng lên tiếng
“Thanh Uyển cũng ở đây mà.”
Tư Đồ Tu nhướng mày, nhìn theo phương hướng ngón tay Tô Yên
“Ở đâu?”
Tô Yên nhìn qua.
Thanh Uyển vì sợ quấy rầy hai người bọn họ nên đã tự giác lui ra xa hơn mười mét, đứng ở phía sau cây cột.
Thế cho nên dù nhìn kĩ chỗ đó cũng không nhìn thấy người.
Tô Yên móc kẹo ra, lại để vào lòng bàn tay hắn hai cái.
“Ngoại thần đặc phái viên tới đây, Nhϊế͙p͙ Chính Vương đại nhân không quay về chủ trì đại cục sao?”
Tư Đồ Tu cười lên tiếng, yết hầu lăn lộn
“Nàng đuổi ta đi?”
Rõ ràng là cười, nhưng lại không cảm giác được chút ý cười nào.
Tô Yên
“Trẫm ······ có việc gấp muốn làm.”
Nói dứt lời.
Tư Đồ Tu nhìn nàng bày ra bộ dáng nghiêm túc.
“Thần, cáo lui.”
Nói xong, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Thuận đường còn cầm túi kẹo của Tô Yên mang đi luôn.
Tô Yên túm túm quần áo của mình.
Ngồi ở trêи ghế đá.
Nàng nhìn về phía Triệu Mộ đang nằm bò trêи đất.
Hắn lại còn chưa đứng dậy.
Không chỉ như vậy.
Hai chân, bên hông, trêи tay, hai mắt, còn có miệng.
Tất cả đều bị bịt kín một tầng băng sương trắng xóa như tuyết.
Ánh trăng chiếu xuống phá lệ nhìn rõ.
Tô Yên ra tiếng
“Tô Cổ, thả người.”
thanh âm nàng bình đạm.
Tất nhiên là không tức giận.
Thời điểm Tô Yên lên tiếng, tầng tuyết bao phủ quanh người Triệu Mộ nháy mắt liền rút đi.
Tức khắc, người vốn dĩ ngã trêи mặt đất không nhúc nhích được lập tức vội vàng ngồi dậy.
Hắn vẫn luôn giãy giụa, không nghĩ tới đột nhiên lại có thể cử động.
Triệu Mộ đứng lên, nhìn khắp nơi, còn chưa phục hồi tinh thần.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tô Yên lên tiếng
“Triệu Mộ.”
Triệu Mộ nghe thấy liền lấy lại tinh thần.
Vội vàng đi qua.
“Thần bái kiến nữ đế đại nhân.”
Tô Yên gật đầu
“Đứng lên đi.”
“Vâng”
“Ngươi tìm trẫm có chuyện gì?”
Triệu Mộ không có trả lời.
Ngược lại là ngẩng đầu quan sát khắp nơi.
Cho đến khi Tô Yên nói một câu
“Đã đi rồi.”
Triệu Mộ lúc này mới cúi đầu nói
“Nữ đế đại nhân, thần phát hiện không phải toàn bộ quan trong triều đều phục Nhϊế͙p͙ Chính Vương. Thậm chí không ít người đều phi thường bất mãn với chuyện hắn đương triều nhϊế͙p͙ chính. Thần cho rằng, nữ đế đại nhân có thể ngầm duy trì những người này.”
Tô Yên nghe xong, ngẩng đầu nhìn hắn.
Nửa ngày sau, nàng nghiêm túc hỏi
“Là trẫm bảo ngươi tra xét chuyện này sao?”
Triệu Mộ sửng sốt.
“Nữ đế đại nhân ······”
Tô Yên
“Trẫm muốn ngươi nhìn chằm chằm Binh Bộ thị lang.”
Triệu Mộ nghe Tô Yên nói.
Lại lần nữa cúi đầu xuống
“Thần hổ thẹn.”
Tô Yên nghe hắn nói câu này, nàng dừng trong chốc lát, nói
“Còn có chuyện gì muốn bẩm báo sao?”
Triệu Mộ lắc đầu
“Thần.. thần hổ thẹn.”
Lại lần nữa, Triệu Mộ cảm thấy hổ thẹn.
Hắn vẫn chưa chuẩn xác nghiền ngẫm đến tâm tình của nữ đế.
Ngược lại còn lãng phí nhiều thời gian như vậy.
Tô Yên gật đầu
“Một khi đã như vậy liền lui xuống đi.”
Triệu Mộ tiến một bước tớ trước mặt Tô Yên, quỳ xuống.
Có điểm kϊƈɦ động
“Thần có một chuyện không rõ.”
“Nói”
“Bệ hạ cũng không để ý những đại thần trong triều có nỗi khổ tâm gì. Nếu cứ tiếp tục như thế này, sợ là càng ngày bệ hạ sẽ càng mất lòng quan viên.”
Tô Yên nghi hoặc
“Hết rồi?”
“Khẩn cầu nữ đế đại nhân giải thích nghi hoặc.”
Kỳ thật ở trong mắt Triệu Mộ, Tô Yên vừa mới thượng vị cái gì cũng đều không hiểu, nghĩ mọi chuyện quá phiến diện.
Cho nên hắn muốn lấy phương thức như vậy nhắc nhở Tô Yên.
Chớ làm mất lòng đám đại thần trong triều.
Tô Yên cúi đầu, chậm rãi nói
“Trẫm dù có được nhân tâm của các đại thần trong triều thì như thế nào? Không có binh quyền để chống lại, nếu là một ngày kia Nhϊế͙p͙ Chính Vương tạo phản. Chẳng lẽ trẫm phải nhờ vào các đại thần lấy chết ngăn cản?”