Tô Yên nghi hoặc
“Cứu ta? Ngày nào cơ?”
“Ngày cô nương bị vị Vương gia kia mang đi. Hắn ỷ vào mình quyền cao chức trọng, thế nhưng làm ra cái việc ỷ mạnh hϊế͙p͙ yếu, cường đoạt dân nữ, thật là làm người giận sôi.”
Tô Yên chớp chớp mắt, nàng cảm thấy người này hẳn là nhận sai người.
Kết quả liền cúi đầu tiếp tục ăn bánh.
Triệu Mộ lên tiếng, thanh âm trịnh trọng
“Cô nương, nếu có một ngày cô cần giúp đỡ, hay đến nội các tìm Triệu mỗ, Triệu mỗ chắc chắn tương trợ.”
Đại khái là ngày ấy bởi vì hoảng sợ, không trợ giúp Tô Yên.
Làm trong lòng Triệu Mộ vẫn luôn áy náy.
Tô Yên lắc đầu
“Là ta thiếu ngươi.”
Thiếu nợ hắn một cái màn thầu.
Nếu không phải hắn kéo nàng lại······ nàng đã đoạt con gà nướng kia ăn rồi.
Triệu Mộ trêи mặt tươi cười
“Không nghĩ tới cô nương vẫn nhớ rõ cái màn thầu kia. Cô nương thiện tâm, về sau nhất định là có phúc.”
Tô Yên không có nói nữa.
Triệu Mộ cũng không hề quấy rầy, cười nói
“Tống cô nương, tái kiến.”
Tô Yên gật đầu
“Ừ”
Chờ Triệu Mộ ngồi trêи xe ngựa rời đi.
Ước chừng qua thời gian một nén nhang.
Triệu Mộ đã về tới chỗ ở của mình.
Hắn bỗng nhiên lên tiếng
“Quay lại.”
Thanh âm có chút sốt ruột.
Xe ngựa ngay lập tức quay lại.
Chỉ là khi hắn quay lại quán ăn ban nãy, người nọ đã đi khỏi quán rồi.
Hắn nhướng mày
“Lại có năm sáu phân tương tự.”
Vừa mới bắt đầu hắn không chú ý tới.
Bởi vì Tô Yên mặc nam trang, hơn nữa nàng đang ăn cơm, khí chất lạnh lùng.
Thế cho nên Triệu Mộ chỉ cảm thấy quen mắt, nghĩ đến lần gặp nhau ở miếu hoang kia là duyên phận.
Cẩn thận nghĩ lại, vị Tống Tô cô nương kia lại có năm sáu phần giống với đương triều nữ đế.
Nhưng khí chất hoàn toàn bất đồng.
Thế cho nên nếu vừa gặp, sẽ không khiến người ta cảm thấy đây là cùng một người.
Hắn đi tới kinh thành dự thi, may mắn trúng Thám Hoa.
Được nữ đế đại nhân triệu kiến, chiêu vào nội các.
Nữ đế đại nhân sở dĩ đơn độc tìm gặp hắn, đó là vì muốn mượn sức hắn, đưa hắn về dưới trướng nàng.
Triệu Mộ là người có khát vọng.
Đối với Tư Đồ Tu độc tài chuyên chính sớm đã bất mãn từ lâu.
Nữ đế đại nhân muốn bồi dưỡng thế lực của chính mình.
Hắn tất nhiên là muốn đem toàn lực trợ giúp.
Mỗi lần thượng triều nữ đế đại nhân đều ngồi sau kim mành, che khuất khuôn mặt.
Dù sao nữ đế đại nhân là thân nữ nhi.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Xuất đầu lộ diện cũng không hay.
Cho nên Triệu Mộ cũng là khi đơn độc quỳ gối ở Thượng Thư Phòng, nhìn thấy dung nhan của nữ đế hai lần.
Triệu Mộ trong lòng chấn động còn chưa biến mất.
Chẳng lẽ là trùng hợp?
Nhưng thiên hạ này, thật sự có việc trùng hợp như vậy?
Hắn áp xuống ý tưởng đang cắm rễ trong lòng.
Cuối cùng vẫn là trở về phủ.
Sắc trời bắt đầu tối.
Tô Yên không có trở về vương phủ, thế cho nên không biết vương phủ lúc này đã loạn cào cào.
Tư Đồ Tu sáng sớm nay liền sai Xích Tinh đi gọi nàng tới cùng ăn sáng.
Thuận tiện tính toán thương lượng hoặc là cưỡng bách, bắt người chuyển đến ở cùng.
Nào biết, lại không thấy người đâu.
Hỏi thủ vệ mới biết được, nàng sáng sớm đã đi ra ngoài.
Tư Đồ Tu tuy rằng khó chịu, nhưng vẫn không nói gì.
Dù sao tự do ra ngoài phủ nàng vẫn phải có.
Nhưng lần ra ngoài này, liền chờ từ bữa sáng rồi tới bữa trưa.
Quá giờ cơm trưa đã một thời gian.
Tư Đồ Tu rốt cuộc chịu không nổi.
Đen mặt sai Xích Tinh dẫn người đi tìm.
Một buổi trưa, đem toàn bộ kinh thành tất cả đều bới tung lên để tìm người nhưng lại không tìm được.
Lúc này Tư Đồ Tu mới ẩn ẩn bừng tỉnh.
Nữ nhân kia thế nhưng lại quang minh chính đại bỏ đi??
Bổn vương đối xử với nàng không tốt?
Nàng còn dám chạy??
Màn đêm buông xuống, trêи mặt Tư Đồ Tu một chút ý cười cũng chưa xuất hiện.
“Tiếp tục lục soát, xuống đất lên trời cũng phải tìm ra người.”