Ninh Chi đi đến.
Nàng ta đã thay y phục khác với buổi chiều nay.
Y phục thuần trắng sắc, làn váy tung bay giống như cánh hoa màu trắng thuần khiết.
Không dùng thêm trang sức trêи đầu, chỉ cài chiếc trâm vàng đính ngọc.
Ninh Chi cúi đầu đi vào, mang theo vẻ thẹn thùng của nữ nhi.
“Vương gia”
Vừa kêu vừa hành lễ.
Kết quả vừa ngẩng đầu liền thấy Tô Yên đang ngồi ăn cơm bên cạnh Tư Đồ Tu.
Biểu tình trêи mặt Ninh Chi nháy mắt cứng đờ.
Tư Đồ Tu ngước mắt.
Vừa gắp thức ăn cho Tô Yên vừa nói.
“Chuyện gì?”
Ninh Chi nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào thịt.
Nàng ta nỗ lực duy trì biểu tình trêи mặt
“Vương gia, thần nữ nghe được tin tức, có người mua sát thủ muốn ám sát người.”
Mí mắt Tư Đồ Tu nâng lên, ánh mắt sâu kín
“Hết rồi?”
Ninh Chi nôn nóng nói
“Vương gia, bên người ngài có nội gian.”
Tô Yên ngồi bên cạnh ăn một miếng rau cần giòn giòn.
Tư Đồ Tu lại hỏi
“Còn có gì nữa.”
Ninh Chi nói
“Thần nhận được tin tức nói nội gian rất có khả năng là một trong số những thị vệ bên người ngài.”
Vừa dứt lời.
Ngoài cửa vang lên âm thanh của Vương Lâm
“Vương gia! Thuộc hạ có sự tình quan trọng cần bẩm báo.”
“Cho vào.”
Hắn hờ hững nói một tiếng.
Vương Lâm đi vào, quỳ trêи mặt đất, đôi tay ôm quyền.
Ánh mắt nâng lên nhìn Tô Yên.
Vừa nhìn lén vừa nói
“Vương gia, thuộc hạ nghe được tin tức, Binh Bộ thị lang mua được sát thủ, đêm nay chuẩn bị động thủ.”
Tô Yên nghe xong, ngẩng đầu nhìn hắn.
Ánh mắt nàng nhàn nhạt.
Động tác ăn cơm cũng dừng lại.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đánh nhau.
Một nhóm hắc y nhân hơn hai mươi người, tất cả đều là cao thủ.
Ồ ạt xông tới.
Quy mô lớn như thế này cũng là lần đầu tiên phát sinh.
Nói ám sát không bằng nói là chính diện xông lên giết.
Ám sát vốn là chú trọng vào bí ẩn, nhanh chóng.
Mà những người bên ngoài đều đang phô trương khí thế.
Tư Đồ Tu ngồi ở vị trí chủ vị.
Thấy Tô Yên vẫn luôn nhìn Vương Lâm, hắn duỗi tay nhéo cằm, quay đầu Tô Yên về phía mình.
“Khuôn mặt của bổn vương làm nàng ăn không ngon sao?”
Tô Yên chớp chớp mắt, bởi vì đang ăn nên thanh âm mơ hồ
“Không có.”
“Vậy sao không nhìn bổn vương mà dùng bữa.”
Bởi vì nhìn Vương Lâm hơi lâu một chút.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Làm cho nàng hiện tại đồ ăn cũng không được nhìn.
Chỉ có thể nhìn chằm chằm Tư Đồ Tu.
Nàng nghĩ nghĩ, lên tiếng
“Vương Lâm từ bãi tha ma trở về thì vẫn luôn ở trong phòng nghỉ ngơi. Nếu có tin tức quan trọng lan truyền, cũng sẽ không truyền tới tai hắn.”
Tư Đồ Tu nhướng mày
“Vậy Tống thị vệ là cảm thấy ······”
“Ta cảm thấy hắn là nội gian.”
Tô Yên cũng không thèm đè thấp âm thanh.
Thế cho nên cả hai người kia ở trong phòng đều nghe thấy rõ.
Tô Yên cảm thấy trước mắt xuất hiện hàn quang.
Sắc mặt Vương Lâm lạnh lùng, hắn ta xuất kϊƈɦ hướng về phía Tư Đồ Tu.
Ninh Chi sợ tới mức hét lên
“A a a a! Bắt thích khách, thích khách, có thích khách!!”
Tô Yên ném chiếc đũa trong tay xuống, nâng tay lên, thoắt cái đã bắt được mũi kiếm kia.
Nàng dùng sức.
Trường kiếm không bị gãy giống như trong dự đoán.
Vương Lâm không đủ nội lực, hắn ta cách Tư Đồ Tu chỉ có một bàn tay.
Thanh âm lạnh băng
“Biết ngươi sức lớn lực lớn, thanh kiếm này được tạo ra từ băng tuyết ngàn năm. Nặng cả ngàn cân, ngươi bẻ không nổi.”
Vừa dứt lời.
“Cạch”
Kiếm bị bẻ gãy.
Tô Yên vọt lên.
Một chân đạp Vương Lâm bay ra ngoài.
Vương Lâm ngã xuống, đập vào cậy cột trụ ở thính đường.
Lúc này, tiếng đánh nhau ngoài phòng đã dứt hẳn.
Âm thanh lạnh lùng của Xích Tinh truyền đến
“Lục soát!”
Hai chữ đã tuyên án thắng bại.
Vương Lâm che ngực.
Thân bị trọng thương, biết chính mình trốn không thoát.
Hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Tô Yên đi đến trước mặt hắn, đang định đá hắn thêm một cái.