Tô Yên gật đầu
“Đã biết”
Vậy thì chuyện lấy túi tiền gác lại phía sau vậy.
Nàng đi theo sau Xích Tinh về phía thính đường.
Chờ đến khi Tô Yên tới.
Chỉ thấy Vương Lâm quỳ gối ở cửa thính đường.
Cúi đầu than thở.
Nhìn qua như là phạm sai lầm.
Tô Yên phát hiện túi tiền không có trêи người hắn.
Trong lòng liền có dự cảm.
Đi theo Xích Tinh lên bậc thang.
Giọng nói Xích Tinh lạnh băng bẩm báo
“Vương gia, người đã đến.”
“Cho vào.”
Hai chữ chậm rãi rơi xuống.
Tô Yên đi vào.
Nàng mới vừa bước vào thính đường, cửa phòng phía sau liền nhanh chóng đóng lại.
Mùi Long Tiên Hương trong lư hương lượn lờ khắp không gian.
Khiến cho Tư Đồ Tu đang ngồi ở vị trí chủ vị nhìn qua cũng nhu hoà đi rất nhiều.
Nhưng, cũng chỉ là ảo giác trong nháy mắt mà thôi.
Tô Yên thấy cái túi tiền của nàng cùng với chiếc vòng ngọc Phật châu đang được để trêи bàn.
Chớp chớp mắt liền héo.
Tiểu Hoa nhỏ giọng
“Ký chủ, cố lên, chị là nữ đế.”
Nghe thấy lời này, Tô Yên thoáng cái đứng thẳng sống lưng.
Tư Đồ Tu trầm giọng
“Còn không tới đây?”
Tô Yên
“Vâng”
Nàng lên tiếng rồi bước chân đi qua.
Hắn dựa vào lưng ghế, nhìn qua có chút thờ ơ.
Cạch một tiếng, vòng ngọc Phật châu bị hắn đập ở trêи bàn.
Thanh âm của hắn chậm rãi vang lên
“Tống thị vệ thật to gan.”
Tô Yên cúi đầu, giọng nói mềm mại ấm áp đáp lại hắn
“Thuộc hạ sai rồi.”
Tư Đồ Tu hạ mí mắt, môi mỏng cười khẽ
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
“Một câu xin lỗi, liền bỏ qua?”
Hắn vừa nói vừa đứng lên.
Tiến thêm một bước tới trước mặt Tô Yên.
Giữ chặt cánh tay nàng, nháy mắt liền mau chóng đè người xuống cái bàn bên cạnh.
Hai người sát gần nhau, ái muội đến cực điểm.
Hắn cúi đầu, hạ ánh mắt, dễ như trở bàn tay nhìn thấy da thịt tinh tế của nàng.
Thấp giọng chậm rãi nói bên tai Tô Yên.
“Bổn vương muốn cô cho hai cái kẹo, cô còn đau lòng không muốn cho. Đối đãi với người khác, cô thật là hào phóng.”
Tô Yên cúi đầu
Nhỏ giọng nói
“Thuộc hạ cũng không phải cố ý.”
“Không phải cố ý? Chẳng lẽ, túi tiền này là hắn trộm?”
Tô Yên cúi đầu
“Cũng không phải.”
“Cô cố ý đem Phật châu bổn vương ban cho cô giao cho người khác, chẳng lẽ là ······”
Tư Đồ Tu không biết nghĩ tới cái gì.
Chỉ cảm thấy hơi thở hắn càng trở nên âm trầm.
Ý cười trêи mặt ngược lại càng thêm đậm
“Tống thị vệ thấy thị vệ kia như thế nào?”
Hắn đột nhiên thay đổi chủ đề.
Tô Yên chớp chớp mắt
“Cũng, cũng được.”
Hắn một phen nắm lấy cánh tay Tô Yên, gắt gao giữ chặt.
Hắn nhìn chằm chằm Tô Yên, từng câu từng chữ
“Chẳng lẽ là, Tống thị vệ nhìn trúng thị vệ kia?”
Phảng phất nàng chỉ cần trả lời một tiếng trái ý hắn, hắn sẽ bẻ gãy cánh tay này.
Tô Yên lắc đầu
“Không có.”
Lần này Tô Yên phản ứng mau lẹ.
Tư Đồ Tu nhướng mày một chút, không biết là tin hay không tin.
Hắn chậm rãi nói tiếp
“Tống thị vệ buổi chiều hôm nay vì sao phải trở về?”
Tô Yên chớp chớp mắt
“Muốn trở về.”
“Sao cơ?”
Hắn nhìn Tô Yên, ngậm cười
” Về đưa túi tiền cho tình lang của ngươi sao?”
Vừa nói hắn vừa đưa tay bóp túi tiền, như muốn đem cái túi tiền vô tộ này bóp nát luôn.
Nàng hơi há mồm
“Ta, ta không có ý này.”
Tư Đồ Tu thấp giọng cười một chút
“Tống thị vệ là định nói, mình không có tình lang?”
Không có tình lang?
Tô Yên nhìn hắn, nàng có a.
Nhưng tình lang của nàng, lại giống như không hề thích nàng, hơn nữa còn động tí là tức giận.
Vì sợ hắn hiểu lầm, nàng vẫn là gật đầu
“Đúng vậy.”
Cái gật đầu này, Tô Yên do dự có hơi lâu.