Cả một buổi trưa, Tô Yên đều ở trong phòng ngủ của hắn bóc vỏ hạch đào.
Hắn không cho nàng đi, nhất định bắt nàng phải ở bên cạnh bóc.
Lại còn không được phát ra tiếng ảnh hưởng tới hắn ngủ.
Thế cho nên tiến trình bóc vỏ hạch đào rất thong thả.
Chờ đến khi hắn tỉnh lại, hạch đào mới bóc được một chậu nhỏ.
Nhưng mà đáng giá nhất là, kĩ thuật bóc vỏ hạch đào của nàng càng ngày càng tốt.
Hắn ngủ trưa xong liền đi ra đình hóng gió ở hoa viên phơi nắng.
Tô Yên liền ôm chậu hạch đào, tiếp tục bóc.
Cuối cùng, một canh giờ sau, một chậu hạch đào hoàn chỉnh đã được bóc xong.
Còn một chậu, nàng để ở trong phòng ngủ.
Liền định trở về lấy.
Vương phủ canh giữ nghiêm ngặt, không khí nghiêm túc.
Hiếm khi nghe được có tiếng người lớn tiếng nói chuyện đùa cợt với nhau.
Thời điểm Tô Yên ôm chậu hạch đào trở về liền nghe được một âm thanh nữ tử truyền đến.
"Tiểu thư chậm một chút."
"Ai nha, khó có khi được gặp Vương gia, ngươi nói ta trang điểm như thế này liệu Vương gia có thích hay không?"
"Tiểu thư, người lớn lên đẹp như vậy, Vương gia khẳng định sẽ thích."
Tô Yên ôm hạch đào dọc theo đường đá đi ra hoa viên.
Trên mặt biểu tình nhàn nhạt, không có gì biến động.
Chỉ là nghe âm thanh phía sau càng lúc càng gần.
Cho đến khi "phịch" một tiếng, phía sau có một người va vào Tô Yên.
Nàng không cảm thấy gì, không đau không ngứa, thậm chí bước chân còn không thay đổi.
Nhưng người nọ va vào người nàng, lại lảo đảo bước chân.
Chân bước lệch đi, bèn dẫm lên đuôi chiếc váy màu hoa Tường Vy của mình, "xoẹt" một tiếng.
Tô Yên nghe được phía sau truyền đến kinh hô
"A!!" Nàng dừng bước, quay đầu lại đi xem.
Chỉ thấy một nữ tử dung mạo xinh đẹp ngọt ngào, mắt to ngập nước, trên đầu có trâm cài bằng vàng đính ngọc trai, mặc một thân váy áo tơ lụa tinh xảo đang ngã trên mặt đất.
Váy cũng bị rách một mảng, đã hỏng.
Nha hoàn đi theo nàng kia thấy vậy, không khỏi khẩn trương.
"Tiểu thư, người có làm sao không?"
Nàng kia hai hốc mắt tức khắc đỏ hồng
" Váy của ta."
Nha hoàn Tiểu Đào tức giận, đứng lên chỉ vào Tô Yên, cả giận nói.
"Ngươi đi kiểu gì vậy?!"
Tô Yên nghiêm túc
"Ta đi bình thường."
Nha hoàn
"Ngươi!! Ngươi va chạm với tiểu thư nhà chúng ta, còn làm hỏng váy của nàng! Ngươi biết cái váy này tốn bao nhiêu bạc không?!
Đem ngươi bán đi cũng không bồi thường nổi!!"
Tô Yên nghe xong, trầm mặc trong chốc lát rồi nói
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
"Là chính nàng tự mình dẫm hỏng váy, không phải ta."
Vị tiểu thư yểu điệu hai mắt đỏ bừng kia đứng dậy.
Vì bực tức nên cả khuôn mặt tràn đầy giận dữ.
"Ngươi, ngươi còn dám chống đối?"
Chỉ là vừa dứt lời, Ninh Chi nhìn mặt Tô Yên mà ngây ngẩn cả người.
Khuôn mặt này, thật quen mắt.
Lại có bảy phần tương tự với đương kim nữ đế đại nhân.
Nhưng mà thực mau, Ninh Chi lại phục hồi tinh thần.
Nữ đế đại nhân sẽ xuất hiện ở chỗ này?
Sao có thể. Cùng lắm chỉ là trùng hợp lớn lên giống nhau thôi.
Tô Yên ôm hạch đào, nghiêm trang nói
"Ta không chống đối."
Nàng ăn ngay nói thật.
Ninh Chi bị thị vệ có mắt không tròng này chọc giận, tức đến mức dậm chân.
Nhưng lại nề hà đây không phải là địa bàn của mình.
Thị vệ của Vương gia, nàng ta cũng không dám giáo huấn.
Ninh Chi được nha hoàn đỡ, mang theo tức giận đi dọc theo con đường đá tới phía trước.
Trước khi đi, nha hoàn lạnh lùng chế nhạo một tiếng
"Xem ra ngươi gặp may mắn đó, tiểu thư nhà chúng ta không so đo với ngươi."
Thực mau, một chủ một tớ biến mất ở chỗ ngoặt.
Tô Yên ôm hạch đào, tiếp tục đi tới đình hóng gió.
Chờ đến lúc nàng đi đến trước đình hóng gió, lại nghe được âm thanh của hai người vừa mới đụng phải kia.
"Vương gia."