Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1252: Nữ đế đại nhân có hỉ 8




Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Nàng không biết trả lời thế nào, thế nên "rắc" một tiếng.

Đá mài mực yếu ớt bị bẻ gãy.

Tô Yên lập tức buông lỏng tay.

Cúi đầu, ôm quyền

"Vương gia thứ tội, thuộc hạ không cố ý."

Tư Đồ Tu lạch cạch một tiếng, đặt sổ con lên trên bàn.

Hắn duỗi tay cầm lấy chuỗi Phật ngọc bên cạnh thưởng thức.

Không chút để ý nói

"Là đồ ăn không hợp khẩu vị của cô, hay là đá mài mực này của ta cô cầm không thuận tay?"

Tô Yên thành thành thật thật nói

"Thuộc hạ đã ăn cá nửa tháng, không muốn ăn cá nữa."

Nàng nói xong liền chờ Tư Đồ Tu phản ứng.

Kết quả đợi nửa ngày cũng không thấy hắn nói một lời là được hay không.

Chỉ có một câu

"Đi bóc hạch đào."

Tô Yên đưa ánh mắt nhìn về hai chậu hạch đào để ngay bên cạnh

"Vâng, Vương gia."

Nói xong, Tô Yên đi làm nhiệm vụ Tư Đồ Tu giao cho.

Nửa tháng nay, Tô Yên không làm gì khác ngoài bóc hạch đào.

Một ngày hai chậu.

Không thể bóp nát, phải bảo trì lực đạo giữ cho nhân hạch đào hoàn chỉnh.

Tô Yên đứng ở đó, bóc hạch đào vang lên tiếng răng rắc răng rắc.

Tư Đồ Tu một tay chống trán, một tay lại lần nữa cầm lấy tấu chương, xem từng quyển một.

Lát sau, Tư Đồ Tu mí mắt cũng không nâng một chút, chậm rãi nói

"Không được ra tiếng."

Tô Yên dừng động tác lại.

Ngẩng đầu nhìn hắn.

Trong chốc lát, Tư Đồ Tu ngẩng đầu

"Sao lại không tiếp tục bóc? Cảm thấy việc bổn vương sai cô làm không đúng chức trách, đại tài tiểu dụng*, ghét bỏ sao?"

*Có tài năng mà lại phải làm những chuyện nhỏ nhặt.

Tô Yên chớp chớp mắt

"Vương gia không phải nói không được phát ra tiếng sao?"

"Chuyện này cùng chuyện cô bóc hạch đào không liên quan." Tô Yên trầm mặc.

Cúi đầu nhìn hạch đào, lại nhìn vị Vương gia đưa ra cái yêu cầu vô lý này.

Tay nàng thoáng dùng sức.

"Răng rắc" một tiếng.

Tiếng vỏ hạch đào vỡ vụn lại lần nữa phát ra.

Tư Đồ Tu ngẩng đầu.

Đôi mắt đen nhánh nhìn nàng.

"Như thế nào? Có ý kiến với bổn vương sao?"

Tô Yên đành nhấc vạt áo của mình lên.

(눈_눈) ]

Đặt hạch đào ở bên trong.

Đôi tay nắm lấy, nhẹ nhàng bóp một chút.

Ồ, lần này không phát ra tiếng nữa.

Có kỹ xảo này, Tô Yên lại tiếp tục bóc hạch đào.

Tô Yên nhìn một chậu hạch đào đã bóc xong.

Nàng xử lý vỏ hạch đào cùng nhân hạch đào một chút.

Mang ra ngoài thính đường một chuyến.

Chờ nàng trở về, đang định tiếp tục công việc hắn giao cho.

Tư Đồ Tu ngẩng đầu

"Lại đây."

Hắn vừa lên tiếng, Tô Yên không khống chế được lực đạo trên tay. Rắc một tiếng liền bóp nát hạch đào.

Nàng vội vàng đặt hạch đào ở trên bàn.

Xoa xoa tay, đi qua.

Tư Đồ Tu nhìn nàng, mặt hắn không cảm xúc.

Hắn lên tiếng

"Tới gần chút."

Tô Yên đi thêm hai bước tới trước mặt hắn.

"Lại gần đây."

Tô Yên lại bước thêm hai bước.

Lần này, chân Tô Yên đã chạm vào đầu gối Tư Đồ Tu.

Nàng cảm thấy khoảng cách này có thể hơi thân cận quá, nghĩ nghĩ liền lui lại một bước.

Kết quả vừa mới lui đã bị người ta kéo lại.

Hắn nắm lấy tay Tô Yên.

Đột nhiên hỏi một câu

"Ăn cái gì?"

Tô Yên chớp chớp mắt

"Hả?"

Hắn lại hỏi một lần

"Vừa mới đi ra ngoài, ăn cái gì?"

Trên người nàng có mùi hương sữa bò nhàn nhạt.

Nàng vừa tiến tới hắn liền ngửi thấy.

Tô Yên nuốt nước miếng một chút, nói

"Kẹo"

"Ăn vụng?"

Tô Yên hơi há mồm

"Ta không biết là không được ăn."

Hắn nâng tay, ngón tay xương khớp rõ ràng duỗi ra.

"Còn thừa đâu?"

Tô Yên cúi đầu, kéo túi tiền.

Sau đó móc từ bên trong ra năm sáu cái kẹo để vào trên tay hắn.

Từng viên từng viên kẹo sữa bò dâu tây được bọc lại bằng giấy dầu.

Dù thế, hắn vẫn có thể ngửi thấy rõ ràng mùi sữa bò dâu tây len lỏi vào khoang mũi.