Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1250: Nữ đế đại nhân có hỉ 6




Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên điều khiển xe ngựa ba canh giờ.

Rốt cuộc trước khi trời tối cũng chạy tới kinh thành.

Tới cửa vương phủ.

Biệt phủ rộng rãi khí thế.

Bên trên chỉ viết hai chữ "Vương phủ".

Xe dừng lại, Tô Yên từ trên xe ngựa nhảy xuống.

Giây tiếp theo, nàng liền bấu lấy xe ngựa.

Chóng mặt.

Đói.

Đương nhiên, khi nàng còn đang cảm thấy choáng váng, còn nghe được răng rắc một tiếng.

Chờ đến lúc nàng lấy lại tinh thần.

Cúi đầu xuống, liền nhìn thấy chỗ nàng vừa bấu vào trên xe ngựa đã vỡ vụn, còn có thêm một cái lỗ thủng lớn.

Nàng thu hồi tay.

Còn chưa kịp phản ứng, trên đỉnh đầu đã truyền tới âm thanh.

"Cô như vậy là không muốn làm thị vệ cho bổn vương sao? Ta uỷ khuất cô?"

Tô Yên lắc đầu

"Không có."

Nói xong, nàng ngẩng đầu.

Liền thấy gương mặt của Tư Đồ Tu.

Ngón tay hắn thon dài xốc rèm cửa lên, trên mặt vẫn là ý cười không đổi

"Nếu đã không có, vậy lỗ thủng trên xe ngựa này là thế nào?"

Tô Yên đứng đó, nửa ngày không nói lời nào.

Một hồi lâu sau.

Phát hiện Tư Đồ Tu còn đang đợi mình trả lời.

Nàng lần này nghẹn giọng, lên tiếng

"Đói quá liền chóng mặt."

Lúc này Tô Yên đã thay một thân y phục thị vệ màu đen.

Toàn bộ tóc được buộc gọn lại.

Nhưng mà thông qua dáng người và cách nói chuyện cùng với nhất cử nhất động, vẫn có thể biết đây là một nữ thị vệ.

Đối diện Tô Yên, một vị thị vệ cũng mặc một thân hắc y đứng ở chỗ đó.

Trong tay hắn cầm theo một chiếc ghế làm từ gỗ tử đàn được trạm trổ hoa văn tinh xảo, để ở một bên xe ngựa.
Người nọ âm thanh lạnh băng

"Vương gia."

Lực chú ý của Tư Đồ Tu từ trên người Tô Yên chuyển dời đến nơi khác.

Khẽ cười một tiếng.

Xuống xe ngựa.

Vòng qua mấy con ngựa đi đến bên cạnh Tô Yên.

Hắn cong môi ra tiếng

"Xích Tinh."

Hắc y thị vệ đôi tay ôm quyền.

"Vương gia."

"Bổn vương hiện giờ muốn cùng Tống thị vệ ăn cơm."

Tình huống về nữ thị vệ này, Xích Tinh đã nghe nói quá.

Là ân nhân cứu mạng của Vương gia.

Tuy rằng, khi Xích Tinh nghe xong liền cảm thấy Vương gia căn bản cũng không cần người cứu.

Tô Yên vừa nghe có cơm ăn liền ngoan ngoãn đi theo Tư Đồ Tu vào trong vương phủ.

Nàng thậm chí còn không buồn để mắt xem cách bài trí xa hoa của nơi này ra sao.

Chỉ một đường theo Tư Đồ Tu vào thính đường.

Đi vào trong, đập vào mắt là một chiếc bàn dài ở đằng kia.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]
Đồ ăn tinh xảo lục tục được bày lên bàn.

Tô Yên im bặt.

Nàng kỳ thật là định nuốt nước miếng.

Nhưng hiện tại trong miệng nàng nước miếng cũng chưa có.

Vừa đói lại vừa khát.

Tư Đồ Tu ngồi vào vị trí chủ thượng.

Ngón tay gõ gõ lên bàn, cố ý không nói lời nào nhìn Tô Yên.

Một hồi lâu sau mới mở miệng

"Tống thị vệ còn thất thần cái gì? Ngồi xuống."

Tô Yên gật đầu.

Kéo ra cái ghế dựa trước mặt mình ngồi xuống.

Tư Đồ Tu lại chậm rãi nói.

"Tống thị vệ giáo dưỡng thật tốt, không cần ban thưởng chỉ nguyện ý bảo hộ bên người bổn vương.

Bổn vương rất cảm kích, bữa cơm này liền xem như cảm tạ ân cứu mạng của Tống thị vệ."

Tô Yên gật đầu

"Ừm"

Tư Đồ Tu chậm rãi

"Tống thị vệ không cần khách khí, mời dùng."

Dứt lời, nàng gật gật đầu.

Liền cầm lấy nước trà trên bàn uống.

Đầu tiên là uống lên 3 chén trà.

Lúc này mới bắt đầu ăn.

Cuối cùng cũng không cần ăn màn thầu nữa rồi.

Tô Yên vùi đầu ăn.

Thậm chí một ánh mắt cũng chưa từng hướng đến Tư Đồ Tu ngồi bên kia.

Tư Đồ Tu dựa vào lưng ghế, cổ tay áo to rộng buông xuống.

Hoa văn thêu trên quần áo nhìn qua thật tinh xảo.

Hắn vẫn chưa động đũa.

Cũng chỉ ngồi im nhìn nàng.

Khuôn mặt chứa ý cười, chậm rãi hạ mí mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.