Tô Yên hơi há mồm, thanh âm mềm mại ấm áp, ngoan ngoãn nói
"Không quen biết."
Nói xong, cô lại nhanh chóng bỏ thêm một câu
"Em có thể cùng anh làm quen một chút không?"
Vụng về tiếp cận.
Nói trắng ra cũng không thèm dấu diếm.
Khuôn mặt Tống Du Cảnh không chút biểu tình
"Không thể."
Tức khắc, Tô Yên héo.
Cô nắm chặt chăn trong tay.
Bắt đầu nghĩ ngợi phải làm thế nào.
Hay là trực tiếp nói cho hắn, cô vốn dĩ chính là Tô Yên - người vợ đã chết của hắn.
Hay là lại một lần nữa làm hắn thích cô?
Hai cách này······ hình như cái nào cũng rất khó thực hiện.
Tô Yên ngẩng đầu, ánh mắt trông mong.
Miệng mấp máy định nói gì đó.
Một lúc lâu sau.
Cô nhẹ nhàng dò hỏi
"Anh có đói bụng không?"
Mặt Tống Du Cảnh vẫn không có biểu tình gì
"Làm sao?"
Tô Yên nghiêm túc
"Nếu anh đói, em mời anh ăn cơm."
Tống Du Cảnh lạnh như băng nói
"Cô cảm thấy tôi giống như loại người thiếu một bữa cơm?"
Tô Yên nhìn Tống Du Cảnh trong chốc lát, sau đó lắc đầu
"Không giống."
"Vậy tôi vì sao phải đi theo cô ăn cơm?"
Tống Du Cảnh hỏi từ vấn đề này sang vấn đề khác.
Khiến Tô Yên vốn đã không giỏi ăn nói lại càng không biết phải trả lời như thế nào.
Tô Yên héo héo ngồi ở mép giường.
Tô Yên hiện giờ cùng với vị Chủ Thần đại nhân khí phách, gặp thần sát thần ba giờ trước như hai người khác nhau.
Phòng bệnh lâm vào trầm mặc. Tống Du Cảnh giơ tay, nhìn thoáng qua đồng hồ.
Hắn lên tiếng
"Nếu cô không có chuyện gì, tôi đi trước."
Tô Yên do dự trong chốc lát.
Cuối cùng không tìm ra được lý do gì để giữ hắn lại.
Chỉ đành phải gật gật đầu
"Được"
Cô đồng ý.
Người ngồi ở trên ghế cũng không đứng dậy đi ngay.
Chỉ ngồi im ở chỗ đó, tầm mắt sâu kín nhìn cô.
Tô Yên đợi trong chốc lát, hắn vẫn còn chưa đi.
Chớp chớp mắt, nghi hoặc
"Anh ······"
Còn chưa nói xong, Tống Du Cảnh mặt không biểu tình cắt đứt
"Cô hình như rất muốn tôi đi thì phải."
Tô Yên lắc đầu
"Không, không phải thế."
"Tôi muốn đi vì sao không giữ tôi lại?"
Tô Yên
"······"
Tống Du Cảnh từ khi nào lại trở nên nhanh mồm nhanh miệng như thế này rồi? Một câu tiếp một câu, bốn phương tám hướng vây đến khiến cô dù nói cái gì cũng sai.
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát, nói
"Chúng ta không quen biết."
Tống Du Cảnh mặt không biểu tình nhìn cô.
Không hề nói một lời.
Lúc này, Tô Tiểu Hoa cầm một cây kẹo que đẩy cửa vào
"Yên Yên, Yên Yên!!"
Tô Tiểu Hoa thấy Tống Du Cảnh đang ngồi ở trong phòng liền muốn chạy ra ngoài.
Tô Cổ đi vào sau, cảm nhận thấy không khí yên tĩnh mà xấu hổ giữa hai bọn họ.
Tô Cổ lên tiếng
"Hắn biết chị là Yên Yên."
Tiếng nói vừa dứt.
Tô Yên ngẩng đầu.
"Anh ·····"
Còn chưa nói xong.
Liền nghe Tống Du Cảnh mặt không biểu tình, từng câu từng chữ nói
"Chúng ta không quen biết."
Tô Yên ngồi ở mép giường, dáng ngồi càng thêm ngoan ngoãn.
Cô, cô lại không biết Tô Cổ đã nói cho hắn a.
Hơn nữa từ lúc vào phòng hắn đều không nói gì cả.
Không khí càng thêm yên tĩnh.
Tô Tiểu Hoa lôi kéo Tô Cổ chạy.
Căn bản không muốn ngốc ở chỗ này nữa.
Đảo mắt, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tống Du Cảnh mặt không biểu tình nhìn chằm chằm Tô Yên.
Cuối cùng vẫn là Tô Yên lên tiếng đánh vỡ bầu không khí trầm mặc này.
Thanh âm mềm mại, bởi vì dây thanh quản bị thương, nghe có chút khan khàn
"Chúng ta đi ăn cơm nhé?"
Ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua khe hở trên rèm cửa chiếu vào phòng.
Chiếu rọi ở trên người bọn họ.
Tô Yên bởi vì gần đây bị thương, chỉ ăn được thức ăn lỏng, gầy không chịu được.
Quần áo bệnh nhân rộng thùng thình.
Cô ngồi ở mép giường, sắc mặt dần dần trở nên trắng bệch.