Giffy đứng ở chỗ đó.
Mái tóc xoăn tản ra.
Càng tăng thêm một phần đẹp ma mị.
Giffy dùng dây buộc tóc đã bị đứt lại lần nữa buộc tóc lại.
Ánh mắt ả âm trầm.
Dần dần tròng mắt màu đen bắt đầu biến thành màu xám.
Ả cười lạnh lên tiếng
"Chủ Thần đại nhân, trước khi chết còn có di ngôn gì không?"
Tô Yên nghiêm túc hỏi
"Điều gì khiến ngươi cho rằng, ngươi sẽ giết chết ta?"
Giffy ngửa đầu cười ha ha
"Khẩu khí thật lớn a."
Vừa nói, quanh thân ả ta tràn ngập sương khói.
Giống như là từng đoạn dây thừng, bay thẳng đến chỗ Tô.
Giffy tự tin
"Ta có thể giết chết ngươi một lần, đương nhiên, cũng có thể giết chết ngươi lần thứ hai."
Dứt lời, đám khói màu đen kia lại lần nữa quấn quanh trên người Tô Yên.
Tô Yên nhìn nhìn tứ chi mình cùng trên bụng đều bị sương đen vây lấy.
Cô thử giật giật.
Kết quả đám sương đen như là có linh tính.
Cô vừa động, sương đen liền nháy mắt quấn chặt lại, khiến Tô Yên bất động, chỉ có thể ở đằng kia ngoan ngoãn chịu trói.
Mà ngay lúc này.
Tí tách.
Một giọt mưa rơi xuống mu bàn tay Tô Yên.
Sắc trời âm trầm.
Xem ra sẽ có một trận mưa to.
Tô Yên nhắm mắt lại.
Giffy ung dung, mọi chuyện trở nên càng ngày càng thú vị a.
"Như thế nào? Chủ Thần đại nhân lại mất kiểm soát?" Thanh âm mang theo nghiền ngẫm.
Sau đó, ả khoanh tay trước ngực, dựa vào đàn dương cầm
"Ta lại rất muốn nhìn, Chủ Thần đại nhân khi bị mất khống chế rốt cuộc có thể làm ra chuyện gì."
Giffy hứng thú bừng bừng.
Hoặc là nói, cô ta chờ chính là thời khắc này.
Giffy vĩnh viễn đều quên không được một ngày sỉ nhục kia.
Cũng là vào một ngày mưa như vậy.
Ả ta bị Tô Yên ném như là vứt rác rưởi ra ngoài.
Đó là sỉ nhục suốt đời ả ta.
Chiến thắng Tô Yên không tính là cái gì.
Người ả chân chính muốn đánh bại, là Tô Yên khi mất khống chế.
Chỉ như thế mới đủ làm ả hoàn toàn sảng khoái, báo thù được hết mấy trăm năm thống khổ này.
Phía đối diện, Tô Yên chỉ cảm thấy nghẹn đến khó chịu.
Cô duỗi tay muốn lôi kéo cổ áo một chút.
Kết quả tay còn chưa đụng tới liền bị sương đen kia nháy mắt kéo trở về.
Tô Yên ngẩng đầu.
Mái tóc màu vàng nhạt rối tung. Mưa nhỏ tí tách tí tách, hỗn loạn bay trong gió, nhỏ giọt rơi trên tóc cô.
Sau đó chảy xuống, nện ở trên mặt đất.
Trong mắt Tô Yên tràn đầy vẻ không kiên nhẫn.
Lẩm bẩm
"Sao nhất định phải tới trêu chọc ta đây?"
Cô không hiểu lắm Giffy rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Nhưng mà hiện tại, cô đã không muốn hiểu.
Tô Yên nâng mí mắt lên, nhìn Giffy nơi xa.
Vẻ mất kiên nhẫn càng ngày càng đậm.
Bỗng nhiên, chỉ nghe Tô Yên nói một câu
"Có phải ngươi cảm thấy, dùng biện pháp đặc thù này của Minh giới liền có thể khống chế được ta hay không?"
Lúc này trong mắt Tô Yên hiện lên ánh vàng kim.
Cổ tay cô vừa động, xoay chuyển một cái.
Sau đó cô chạm lấy đám sương đen, xe chúng như xé băng dính trên cổ tay mình.
Một chút một chút, rất nhanh đã loại bỏ được hoàn toàn đám sương đen kia.
Trên chân cũng không ngoại lệ.
Giffy vốn dĩ tự tin mười phần, nhưng biến cố đột nhiên này làm ả cả kinh.
"Sao có thể?!"
Tô Yên không kiên nhẫn
"Ngươi cảm thấy ta sẽ giẫm lên vết xe đổ lần trước sao?"
Dứt lời, thân ảnh Tô Yên đã xuất hiện ở trước mặt Giffy.
Phanh!
Giffy bị đánh hãm sâu vào trong mặt đất.
Cả tầng lầu đều đang rung động.
Trên bầu trời sấm sét ầm ầm.
Vậy nên người bên ngoài sẽ không ai cho rằng tiếng động lớn khi đánh nhau của Tô Yên và Giffy là do người làm ra.
Tô Yên nâng chân lên.
Dẫm vào tay Giffy.