Tô Tiểu Hoa thực hưng phấn
"Là muốn sinh một em gái sao?"
Tống Du Cảnh nghe lời này, mày khẽ nâng.
Nhìn ra được bởi vì những lời này, tâm tình hắn rất tốt
"Ân"
Tô Tiểu Hoa đeo cặp sách, thực vui vẻ.
Oa, rốt cuộc có thể không cần ở cùng những tên nhóc kia nữa.
Về sau sẽ có thêm một em gái, khẳng định sẽ đáng yêu hơn so với Tiểu Hồng cùng Tô Cổ còn có Tô Tiểu Mộng nữa.
Tô Tiểu Hoa trong lòng cân nhắc.
Ân, vạn nhất là một đứa bé trai thì làm sao bây giờ?
Tô Tiểu Hoa ra sức lắc đầu.
Không, kiên quyết không được.
Chờ ngồi trên xe.
Tô Tiểu Hoa mở di động ra bắt đầu tìm tòi.
Phương thuốc cổ truyền sinh bé gái.
Tô Cổ ở bên cạnh liếc đến một màn này, mắt trợn trắng.
Hắn nói
"Tô Tiểu Hoa."
"Ân?"
"Đầu óc ngươi có phải ngày hôm qua bị chú cảnh sát dọa ngốc hay không?"
"Ngươi!!"
Tô Tiểu Hoa dỗi nói không nên lời phản bác.
Căm giận thu điện thoại vào.
Cuộc sống đi học của ba nhóc con cứ thế mở màn.
....
Vừa mới bắt đầu một tháng.Mọi chuyện đều khá tốt đẹp.
Vào một ngày nọ, Tô Yên nhận được điện thoại thầy giáo gọi tới.
Khi nghe điện thoại, khẩu khí thầy giáo rất khó hình dung
"Mẹ Tô Cổ đúng không?"
"Đúng vậy."
"Chào chị, tôi là chủ nhiệm lớp Tô Cổ, nếu Tô tiểu thư có thời gian liền bớt thời giờ tới trường một chuyến nhé."
Ngày hôm sau, Tô Yên bởi vì có việc nên không đi được.
Đành để Tống Du Cảnh rút ra chút thời gian đi xem.
Lúc trở về, Tống Du Cảnh nhẹ nhàng bâng quơ nói
"Có người bắt nó nộp phí bảo hộ, nó liền dọa người nọ sợ tới mức đái ra quần, hiện tại còn ở bệnh viện."
Nghe xong, Tô Yên vào lúc ban đêm liền mua cho bọn nhóc mỗi người một cái bánh kem để khen thưởng.
Ngày hôm sau.
Tô Yên lại nhận được điện thoại của thầy giáo lớp Tô Tiểu Mộng.
Ý tứ đại khái là Tô Tiểu Mộng có tiền trong túi, bị mấy học sinh lớp trên nhớ thương, nghĩ cướp tiền của nó.
Mấy tên đàn anh kia hiện tại còn bị trói ở trên cây, không xuống dưới được.
Tới buổi tối, Tô Yên lại mua ba cái bánh kem khen thưởng lần nữa. Trong tháng đó, chuyện như vậy đã xảy ra bảy tám lần.
Thậm chí khiến Tô Yên sinh ra một loại ảo giác.
Bọn họ không phải là vì ăn bánh kem nên cố ý làm như vậy đấy chứ?
Cho đến một ngày.
Thầy giáo Tô Cổ gọi điện thoại tới cho Tô Yên, nói lời thấm thía, thứ tự châm chước
"Mẹ Tô Cổ, có chuyện tôi nghĩ vẫn là nên nói cùng chị một chút."
"Ngài cứ nói."
"Tô Cổ đánh người quá tàn nhẫn, đánh con người ta đến bây giờ còn ở bệnh viện. Đánh nhau ẩu đả chung quy cũng không tốt, hiện tại nên quản nghiêm ngặt một chút, nếu không sau này lại không dạy bảo được."
Tô Yên trầm mặc trong chốc lát.
"Đánh nhau?"
Khẩu khí thầy giáo nghiêm túc
"Đúng vậy, chính là lần trước hắn đánh hai người bạn học đến gãy chân."
Tô Yên nghe xong.
Ra tiếng
"Thầy là nói một lần có người muốn thu phí bảo hộ nó, không cho thì sẽ phải cởi quần áo kia?"
Tô Yên nói xong, lão sư châm chước nói
"Việc thu phí bảo hộ này là bạn học kia không đúng.
Tôi nghe nói, hai bạn học kia cũng là lần đầu tiên thu phí bảo hộ.
Nhưng tôi nghĩ chuyện này cũng có quan hệ với việc bạn Tô Cổ ngày thường quá hào phóng.
Tôi đã làm chủ nhiệm lớp nhiều năm, trước nay đều không có việc gì.
Chỉ là hiện tại, bạn Tô Cổ mang theo rất nhiều tiền mặt đi học.
Làm hai bạn học kia sinh ra nhận thức sai lầm, lúc này mới phạm vào sai lầm.
Huống hồ, bạn học Tô Cổ xuống tay thật sự quá nặng, tôi là sợ nó về sau sẽ trở thành một thiếu niên bất lương chuyên đánh nhau ẩu đả."
Thầy giáo vừa nói xong.
Tô Yên hỏi
"Thầy chưa bao giờ dạy bọn chúng, không phải đồ vật của mình thì không thể lộn xộn sao?"