Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1149-2: Bác sĩ đại nhân, thủ hạ lưu tình 15




Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

Bị Tô Yên nói như vậy.

Tống Du Cảnh nhìn chằm chằm vào cô thật lâu.

Tô Yên chậm rì rì từ trên người hắn rời đi.

Định tới vách tường chờ hắn đi.

Miễn làm cho hắn xấu hổ.

Chỉ là.

Tống Du Cảnh không cảm thấy như vậy.

Hắn duỗi tay, nắm bả vai Tô Yên.

Bỗng nhiên, trên khuôn mặt đẹp trai lạnh băng lộ ra một nụ cười tươi.

Ngoài khiến người kinh ngạc đến ngây người còn có điểm......đáng sợ.

Tô Yên quay đầu lại, vừa vặn thấy được hắn đang cười.

Tống Du Cảnh duỗi tay, vốn dĩ là Tô Yên áp chế hắn, bất tri bất giác biến thành Tống Du Cảnh nắm chủ đạo.

Hắn nâng tay lên, từ từ xoa môi Tô Yên.

Tô Yên sửng sốt.

Không hiểu hắn muốn làm gì.

Nụ cười trên mặt hắn chỉ thoáng qua.

Sau đó lại không biểu tình, xoa môi cô.

Cho đến khi đôi môi mềm trở nên sung huyết đỏ bừng.

Thậm chí còn chảy máu.

Tô Yên vì đau kích thích tuyến lệ, nước mắt lưng tròng.

Nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng đó.

Tống Du Cảnh nhéo cằm cô, cẩn thận nhìn trong chốc lát.

Như muốn xác nhận điều gì đó.

Tô Yên nói

"Em chỉ hôn hai cái."

Hai cái rất nhẹ, vẫn rất sạch sẽ.

Sẽ không có gì.

Cô cho rằng Tống Du Cảnh có thói quen ở sạch.

Chịu không nổi cô hôn trộm hắn.

Vừa dứt lời, người nào đó sát lại gần, cắn môi cô. "Ngô"

Tô Yên đau rụt về phía sau.

Tống Du Cảnh khẽ cắn, nháy mắt đè nặng cô, hôn lên.

Tô Yên bị ấn ở trên giường.

Nói hắn hôn sâu, không bằng nói là một con thú ăn thịt liếm láp con mồi trước khi ăn thì đúng hơn.

Động tác chậm rì rì, không nhanh không chậm.

Nụ hôn này kéo dài thật lâu.

Mãi lâu sau, Tô Yên nhịn không được muốn hỏi hôn xong chưa?

Nhưng Miệng cô bị hắn chặn nên chỉ ê a được mấy tiếng.

Không biết qua bao lâu.

Tống Du Cảnh không nhanh không chậm buông cô ra.

Đứng dậy.

Không nói một lời, xoay người bước ra ngoài.

Tô Yên che miệng, nước mắt lưng.

Cảm giác tê dại cùng đau đớn.

Thật là khó chịu.

Nếu biết rằng sẽ như vậy cô nên làm bộ lấy lòng hắn thay vì hôn hắn.

Một bên khác.

Tiểu Hoa túm đuôi Tiểu Hồng chạy xung quanh.Tô Cổ đuổi theo.

Với cái chân ngắn như vậy, không biết Tiểu Hoa chạy ra khỏi bệnh viện mất bao lâu.

Chạy đến xích đu trong khu phố gần đó.

Tô Tiểu Hoa một tay túm Tiểu Hồng, sau đó ngồi trên xích đu.

Thở dốc.

Mệt chết nó.

Nó phải nghỉ một lát.

Cổ Vương hẳn là không đuổi kịp được, nhỉ?

Tô Tiểu Hoa nghĩ.

Nó quay đầu lại.

Sau đó liền thấy Cổ Vương đang chậm rì rì đi tới bên nó.

Tô Tiểu Hoa ngồi trên xích đu.

Để Tiểu Hồng ở cái xích đu bên cạnh.

Có chết nó cũng không chạy nữa.

Mệt chết thống tử rồi.

Tô Tiểu Hoa ngồi lên xích đu, chân không chạm đất.

Đột nhiên, một viên sỏi rơi trúng người nó.

Tiếp theo, liên tiếp có sỏi bay tới.

Tô Tiểu Hoa bị một loạt sự tình này làm cho choáng váng.

Đến khi nghe được thanh âm của một tiểu mập mạp

"Này! Đây là địa bàn của ta, mau xuống cho ta!!!"

Tiểu mập mạp lớn lên khỏe mạnh lại cao ráo.

Trong tay cầm súng đồ chơi chĩa về phía Tô Tiểu Hoa.

Viên đạn đồ chơi từ bên trong bắn ra.

Tô Tiểu Hoa bị đau.

Gần đó cũng có một vài đồng bọn của tiểu mập mạp, vừa cười vừa ném sỏi vào Tô Tiểu Hoa.

"Đồ chân ngắn, còn không mau đi xuống! Ha ha ha ha ha."

Tiểu mập mạp kia chắc là đại ca của những đứa trẻ đó.

Khi nó nói, bọn nhóc đều phụ hoạ.