"Khụ khụ khụ khụ khụ!!"
Tiểu Hoa đang ăn khoai tây chiên, bị lời nói của ký chủ nhà mình làm cho mắc nghẹn.
Trước đây không nghĩ tới, hiện tại ký chủ thật lợi hại, đầy sức sống a.
À, vốn từ vựng của Tiểu Hoa là tự học, nên dùng từ sẽ có chút không thích hợp.
Tống Du Cảnh mặt không gợn sóng.
"Cô trước phải quản tốt bản thân mình đã."
Tô Yên nghiêm túc
"Em muốn biết anh thích cái gì, về sau nếu tặng đồ anh không thích thì làm sao?"
Tống Du Cảnh mặt vô biểu tình, duỗi tay đẩy tay Tô Yên ra.
"Đó là chuyện của cô."
Thanh âm xa cách mà lạnh băng.
Đút hai tay vào túi, xoay người bước ra ngoài.
Sau khi Tống Du Cảnh rời khỏi.
Tô Yên tựa đầu vào thành giường.
Nhắm mắt lại suy nghĩ trong chốc lát.
Chậm rãi thổ lộ
"XZ8920."
Tiểu Hoa
"Di? Ký chủ, chị muốn tặng Tống Du Cảnh đại nhân cái này sao?"
Tô Yên ra tiếng
"Đây là biển số của chiếc xe đâm vào ta."
Tô Cổ đang cúi đầu nghịch Lego liền dừng động tác trên tay lại.
Ngẩng đầu nhìn Tô Yên
"Là nhắm vào chị?"
Tô Yên gật đầu
"Ân"
Điều duy nhất cô không biết đó là nhắm vào nguyên thân hay là chính cô.
Nói xong những lời này, Tô Yên lại lần nữa trầm mặc.
Tiểu Hoa nghi hoặc
"Ký chủ, chị đang suy nghĩ cái gì?"
Tô Yên ngẩng đầu, chớp chớp mắt
"Suy nghĩ ngày mai nên tặng quà gì cho hắn."
Tiểu Hoa kinh ngạc"Ký chủ định mỗi ngày đều tặng?"
Tô Yên mờ mịt, chớp mắt một cái
"Chẳng lẽ không thể tấn công mãnh liệt một chút sao?"
Tiểu Hoa gật đầu đồng ý
"Đúng đúng đúng, ký chủ, nên tấn công mãnh liệt một chút, có rất nhiều người phụ nữ thích Tống Du Cảnh đại nhân. Bệnh nhân, y tá, bác sĩ mỗi ngày đều tặng đồ cho Tống Du Cảnh đại nhân."
Nó vừa mới đi loanh quanh, còn ném một đống lễ vật kia đi.
Đùa giỡn đàn ông có vợ!
Hừ!
Không có đạo đức.
Ngày hôm sau, Tống Du Cảnh đến làm việc.
Thấy một cậu bé khoảng 11 tuổi đang đứng trước cửa phòng làm việc.
Quần jean áo sơ mi trắng, tóc tai gọn gàng, cạnh chân đặt một vật gì đó, dựa vào tường, tay nghịch khối rubik.
Không quen biết.
Tống Du Cảnh nâng bước, đi tới mở cửa.
Tô Cổ buông khối rubik trong tay.
"Này, cái này cho anh."
Tống Du Cảnh mở cửa, đi vào, đóng cửa lại.
Như thể không nghe thấy Tô Cổ nói vậy.
Tô Cổ sửng sốt một chút.
Hắn đi qua gõ cửa.
Thịch thịch thịch ba cái.Giọng nói bên trong truyền ra
"Mời vào"
Tô Cổ đi vào.
Liền thấy Tống Du Cảnh đã mặc áo blouse trắng ngồi vào bàn làm việc.
Hắn ra tiếng
"Có việc?"
Tô Cổ đưa hộp giấy màu trắng trong tay cho Tống Du Cảnh.
"Đây là chị tôi nhờ đưa qua."
Tống Du Cảnh
"Tôi không quen biết chị của cậu."
Tô Cổ trầm mặc.
Sau đó nói
"Chị của tôi là Tô Yên."
Mà khi hai người đang nói chuyện, tiếng gõ cửa lại lần nữa vang lên.
Tô Yên mặc đồng phục của bệnh nhân, xuất hiện ở cửa.
Tô Cổ kinh ngạc trong giây lát.
Biết nơi này không còn chuyện liên quan đến mình.
"Tôi đi đây."
Nói xong, hắn cúi đầu nghịch khối rubik rồi đi ra ngoài.
Tô Yên đi vào.
Tống Du Cảnh nhìn cô, lại nhìn hộp giấy màu trắng trên bàn.
Nói
"Bệnh của cô không có vấn đề gì, quan sát thêm hai ngày nữa liền có thể xuất viện."
Tô Yên nhìn hắn, nghiêm túc nói
"Bác sĩ nói cần người thân đi cùng."
Tay Tống Du Cảnh nắm bút dừng một lúc.
Ngẩng đầu.
Hắn càng ngày càng không hiểu người phụ nữ này đang nghĩ cái gì.
Tặng hắn hoa, nói muốn theo đuổi hắn.
Còn chạy đến đây tìm hắn.
Từng hành vi lúc này, cùng biểu hiện lúc trước của cô không giống nhau.
Hắn không hiểu, cũng không muốn chú ý đến.