Edit: Diên Diên
Beta: Tinh Niệm
Đi từ trời tối đến hừng đông.
Vẫn luôn đi không ngừng.
Cứ như vậy, trong lòng sẽ dễ chịu hơn chút.
Mãi cho đến hừng đông.
Tô Yên bỗng nhiên nghe được âm thanh của Tiểu Hoa
"Chúc mừng ký chủ, ngôi sao thứ ba sáng lên."
Tô Yên nghe xong, bước chân dừng lại.
Nàng đứng ở chỗ đó.
Nàng thật vất vả mới quên đi chuyện của hắn, bởi vì Tiểu Hoa thông báo, bây giờ nháy mắt lại xuất hiện trong đầu.
Nhớ tới miệng vết thương trên ngực hắn.
Nghĩ đến khi hắn mặt không biểu tình nhìn nàng.
Tiểu Hoa
"Ký chủ, nam chủ đại nhân ở vị diện này rất thiếu hụt về quan niệm tình cảm. Nếu như buổi sáng tỉnh lại phát hiện chị không còn nữa, hắn có thể sẽ làm ra hành động cực đoan gì hay không??"
Tiểu Hoa thuận miệng hỏi một câu, Tô Yên nháy mắt thanh tỉnh lại.
Tiếp theo, nàng quay đầu liền chạy về khách điếm.
Thời gian một đêm, nàng bất tri bất giác đã đi rất xa.
Chờ đến khi nàng trở lại khách điếm, đã trôi qua một canh giờ rưỡi.
Tô Yên lên cầu thang, phát hiện Ảnh đứng ở cửa phòng nàng.
Tô Yên liếc mắt nhìn Ảnh một cái, đi về phía phòng Hoa Vô Khuynh.
Ảnh lên tiếng
"Giáo chủ ở chỗ này."
Tô Yên bước chân dừng lại, quay đầu nhìn hắn.
Ảnh nhíu mày.
Khi nhìn về phía Tô Yên, trong mắt hắn mang theo sát ý.
Nói chuyện lạnh băng
"Ta đã từng nói qua với ngài, nếu ngài chỉ vì thuốc mà tới, liền mong ngài không cần đối tốt với giáo chủ như vậy."
Tô Yên làm lơ lời hắn nói, hỏi
"Hắn làm sao?"
Thật lâu sau, Ảnh muốn nói lại thôi, đối với Tô Yên lộ ra một loại cảm xúc vừa chán ghét vừa phức tạp."Giáo chủ rất ỷ lại ngài, trước nay đều không có ai khiến ngài ấy như vậy."
Ảnh hiện tại có chút hối hận.
Ngay lần đầu tiên nhìn thấy giáo chủ đối với nữ nhân này không tầm thường, hắn nên giết chết nàng.
Như vậy sẽ không làm giáo chủ khổ sở như bây giờ.
Tô Yên nhàn nhạt
"Ta biết."
Lời này nghe vào tai Ảnh, cực kỳ giống khiêu khích.
Hắn cắn chặt răng
"Đừng tưởng rằng ta không dám giết cô."
Hắn gằn từng câu từng chữ
"Không có cô, sẽ không có ai khinh nhục giáo chủ. Ai cũng không thể!"
Tô Yên
"Ta hiện tại muốn gặp hắn."
Ảnh tự nhiên sẽ không cho phép cái người làm giáo chủ khổ sở xuất hiện trước mặt ngài.
Tô Yên nhìn hắn không nói lời nào.
Nàng lên tiếng
"Ta trước nay đều không nghĩ sẽ khinh nhục hắn."
Nàng nói nghiêm túc.
Có lẽ, khi nàng nói những lời này thật chân thành.
Cũng có lẽ, Ảnh từ đáy lòng đã biết, người duy nhất mà giáo chủ hiện tại muốn gặp, cũng chỉ có nữ nhân trước mặt này.
Tô Yên đi đến trước cửa phòng, đẩy cửa ra.
Lúc này đây Ảnh không có ngăn cản.
Tô Yên đi vào, liền ngửi thấy một mùi máu tươi nồng đậm.
Nàng quét một vòng, chỉ thấy ở trong góc, Hoa Vô Khuynh mặc y phục đỏ thẫm, không nói lời nào.
Tô Yên duỗi tay, không ngừng xoa ngực.
Nàng chỉ cảm thấy chỗ đó càng ngày càng đau.
Nàng đi đến một góc.
Lên tiếng
"Hoa Vô Khuynh."
Người nọ vừa nghe đến thanh âm, tức khắc thân thể cứng một chút.
Sau đó, càng thêm co rụt lại vào một góc.
Một bộ dáng muốn cách xa nàng, không muốn nàng nhìn thấy mình.
Mà so sánh với cảm xúc của hắn, Tô Yên lại nhìn về vũng máu dưới chân mình.
Nàng nhíu mày một chút
"Chỗ nào bị thương?"
Hoa Vô Khuynh tựa hồ không muốn nói chuyện, chỉ không ngừng lùi về một góc.
Tô Yên lại hỏi
"Chàng bị thương chỗ nào??"
Hoa Vô Khuynh cúi đầu, hành lông mi đen nhánh run run.
"Nàng chờ một lát, lại đến tìm ta."
Âm thanh hắn khàn khàn.
Có điểm sốt ruột.
Chỉ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy gương mặt rất suy yếu.
Tô Yên nhíu mày càng gấp
"Miệng vết thương bị rách?"