Edit: Minh Anh
Beta: Tinh Niệm
Ảnh nhìn nữ tử trước mắt này.
Hắn trầm mặc thật lâu.
"Cô nương vì cứu trị người khác mà đến đây, chỉ cần thêm hai ngày nữa liền có thể rời đi. Đã như thế, mong cô nương không cần đối xử tốt với giáo chủ. Cho dù là giả vờ hay xuất phát từ sự đáng thương."
Giáo chủ sau khi mất trí nhớ, chỉ lưu lạc bên ngoài không đến một tháng mà đã nhớ thương nữ tử này.
Thậm chí không tiếc dùng phương pháp như thế cũng muốn nhìn thấy nàng.
Chứng tỏ nữ tử này chiếm rất lớn sự quan tâm trong lòng giáo chủ.
Nhưng mục đích của nàng không đơn giản.
Có lẽ trong mắt người khác, nàng là nữ tử tốt nhất trên đời.
Dám vì cứu người khác mà lấy thân mạo hiểm.
Nhưng ở trong mắt Ảnh, nàng chỉ là đang lợi dụng sự mềm mại khó có được trong lòng giáo chủ, không ngừng làm thương tổn giáo chủ.
Nữ tử này càng đối xử tốt với giáo chủ, cho giáo chủ càng nhiều tốt đẹp.
Vậy chờ đến lúc nàng rời đi, tinh thần của giáo chủ sẽ càng ngày càng sa sút, càng ngày càng không đi ra được.
Giống như, mấy ngày trước nữ tử này không đến.
Giáo chủ mỗi ngày đều xuất thần nhìn chén.
Đối với Ảnh mà nói, hắn không yêu cầu gì cả.
Chỉ muốn giáo chủ sống thật tốt.
Nếu có thể lựa chọn, hắn thà rằng giáo chủ giống như trước kia, không cần có tia mềm mại như vậy.
Tô Yên nghe Ảnh nói xong, nàng không phản bác.
Dù sao có thuốc tì càng tốt.
Tuy rằng, nguyên nhân quan trọng nhất khi nàng đến đây, là vì Hoa Vô Khuynh.
Nàng hỏi
"Hắn ở đâu?"
Ảnh lại lặp lại lần nữa
"Đó là việc của giáo chủ."
Tô Yên ngẩng đầu nhìn Ảnh.
Nàng từng bước một đi đến trước mặt hắn.
Bỗng nhiên giơ tay.
Phanh!
Ảnh đột nhiên không kịp đề phòng.
Thẳng tắp ngã văng ra ngoài.
Tô Yên nhìn Ảnh
"Giáo chủ của ngươi cũng không hề nói rằng sẽ không cho ta biết tin tức của hắn, đây là chính ngươi tự chủ trương. Như vậy không tốt."
Nói xong, Tô Yên xoay người rời đi.
Nàng nghĩ đến cung điện Ma giáo lúc trước.
Có phải ở đằng kia không?
Nàng nghĩ.
Liền theo trí nhớ đi về hướng đó.
Vẫn như lúc trước, cửa không có một người canh gác nào cả.
Nàng duỗi tay đẩy cửa ra.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa lớn bị đẩy ra.
Tô Yên đứng ở cửa, nhìn phía chỗ bảo tọa trên cao.
Hoa Vô Khuynh đang ngồi ở chỗ đó.
Hắn trước mặt, vẫn là cái chén hôm qua nàng nhìn thấy.
Hoa Vô Khuynh thấy Tô Yên xuất hiện, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia ánh sáng.
Nhưng mà lại không nói bất kì thứ gì cả.
Chỉ là mặt không biểu tình nhìn nàng.
Tô Yên đứng ở trước cửa, vẫn chưa đi vào.
Nàng lên tiếng
"Vì sao không ăn cơm cùng em?"Hoa Vô Khuynh giật giật khóe miệng.
Mặt hắn không có biểu tình gì
"Ta đang giận nàng."
Bởi vì giận, cho nên muốn ăn một mình.
Tô Yên nhìn hắn, lại hỏi
"Vậy chàng hiện tại còn tức sao?"
Hoa Vô Khuynh không nói lời nào.
Tô Yên
"Vừa rồi Ảnh nói em không được làm phiền chàng, em tới tìm chàng, sẽ làm phiền chàng sao?"
Nàng nghiêm túc hỏi.
Hoa Vô Khuynh nghe Tô Yên nói, thật lâu sau mới chậm rì rì thổ lộ
"Không phiền."
"Vậy đi ăn cơm không?"
Nàng nói.
Hoa Vô Khuynh nhìn thoáng qua cái chén mình vẫn chưa uống ngụm nào cả.
Giây tiếp theo, đứng dậy.
Đi về phía Tô Yên.
Đến bên người nàng, thuận tay kéo lại vạt áo của Tô Yên.
Như lúc hắn không có ký ức vậy, kéo áo nàng, như vậy cho dù nàng đi bất cứ chỗ nào, liền có thể mang theo hắn.
Tô Yên duỗi tay, dắt lấy cái tay kia.
Kéo hắn đi ra ngoài.
"Nơi này có phòng bếp không?"
"Chắc là có"
"Ở đó có đầu bếp nữ nấu cơm không?"
"Chắc là có."
"Đói không?"
"Ừ"
Tô Yên hỏi một câu, hắn trả lời một câu.
Không có bộ dáng lạnh lùng như vừa nãy.