Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1090: Oh, giáo chủ bệnh kiều của ta 42




Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh Niệm

"Tê tê tê tê tê"

Ngươi mới ngốc, ngươi mới kéo chân sau.

"Tê tê tê tê tê"

Yên Yên thích ta hơn là đúng, hừ!

Tiểu Hồng cho rằng vừa ngốc vừa yếu trong miệng Tô Cổ kia là nói chính mình.

Thế cho nên nhịn không được đánh Tô Cổ.

Tô Cổ ngẩng đầu, làm lơ con rắn ngốc này.

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát về vấn đề Tô Cổ hỏi.

Nghiêm túc nói

"Ta không cảm thấy hắn ngốc. Hơn nữa cũng không bài xích việc hắn dính ta."

Tô Cổ nghe Tô Yên trả lời, sắc mặt quái dị trong chớp mắt.

Sau đó nói

"Nhân loại có câu nói có thể hình dung tỷ bây giờ."

"Nói cái gì?"

"Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi."

Tô Cổ nghĩ hắn về sau sẽ không tính toán cùng Yên Yên thảo luận bất cứ cái gì về chuyện của Hoa Vô Khuynh nữa.

Dù sao ở trong mắt Yên Yên, vô luận Hoa Vô Khuynh làm chuyện gì đều là tốt cả.

Lúc ấy sao Hoa Vô Khuynh lại không bị bọn cướp kia lừa đi chứ?

Tô Cổ trong đầu thổi qua cái ý tưởng như vậy.

Bọn họ bên này đang nói chuyện, rất nhanh liền nghe được tiếng vó ngựa nhanh chóng chạy tới nơi này.

Tiếng vó ngựa đến gần, cuối cùng dừng lại trước sạp nhỏ.

Người nọ cất tiếng

"Nơi này có sạp trà, chúng ta ở chỗ này nghỉ một lát đi."

"Được"

Một thanh âm thô cuồng vang lên.

Sau đó, hai người xoay người xuống ngựa, cột ngựa vào một thân cây. Thanh âm cao vút

"Lão bản đâu?!"

Lão bản rất nhanh liền đi ra.

"Tới tới tới."

Sau đó, lão bản lấy khăn lau, xoa cái bàn trước mặt, cười ra tiếng

"Hai vị khách quan, ngài muốn ăn gì?"

"Hai chén mì Dương Xuân."

"Được rồi!"

Lão bản rót nước trà cho hai người kia.

Hàn huyên với họ hai câu.

Lúc này lại có người tới.

Một nam tử một thân hắc y, giữa mày có một điểm đen, phía sau đeo một cái đàn cổ.

Nam tử kia thực thanh lãnh, cả người mang theo sát khí không thể tiếp cận.

Hắn vừa xuất hiện, hai đại hán vừa mới rồi còn nói đến cao hứng liền im lặng.

Lực chú ý lập tức bị nam nhân kia hấp dẫn.

Một đại hán trong đó lẩm bẩm "Nam tử này sao lại cảm thấy có chút quen mắt?"

Lão bản rót cho vị khách mới tới một chén nước.

Khách nhân kia cái gì cũng không cần, cũng chỉ là muốn uống một chén nước liền đi.

Lão bản tiếp tục vào nhà đi chuẩn bị mì Dương Xuân cùng thịt bò.

Bỗng nhiên, một đại hán trong đó mở to hai mắt nhìn

"Huyết tinh cầm ma Diệp Tinh!!"

Giọng nói rơi xuống, hắc y nam tử cõng đàn cổ kia ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn thoáng qua đại hán.

Tức khắc đại hán không dám nói nửa chữ.

Tô Yên cúi đầu uống nước trà trong chén mình.

Tô Cổ cũng không hề chú ý với tiếng kinh hô bên kia.

Chỉ là thường thường nhìn về phía nhà tranh.

Đồ ăn khi nào ra?

Từ lúc biến thành người, Tô Cổ trở nên phá lệ thích đồ ăn.

Đại khái là cái gì cũng chưa thử qua.

Thế cho nên mỗi một thứ hắn đều nguyện ý nếm thử.

Hơn nữa cái dạ dày kia giống như là cái động không đáy.

Vô luận ăn bao nhiêu cũng được.

Nhưng vài ngày không ăn hắn vẫn chịu được.

Vừa mới bắt đầu Tô Yên còn rất kỳ quái, cũng từng hỏi Tô Cổ vấn đề này.

Nhớ rõ lúc ấy Tô Cổ đang ăn bánh hoa quế.

Nghe được Tô Yên hỏi chuyện, hắn ngẩng đầu thực bình tĩnh nói

" Thời điểm ta chưa biến thành người, một chốc cũng có thể ăn luôn một người."

Tức khắc, Tô Yên bừng tỉnh.

Nàng đúng thật là đã quên việc này từ lâu.

Bởi vì có huyết tinh cầm ma Diệp Tinh xuất hiện.

Hai đại hán kia không dám kêu gào, tức khắc toàn bộ sạp trà an tĩnh đi rất nhiều.