Edit: Trịnh Sinn
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên lên tiếng
" Cổ Hi rất lợi hại?"
Tiểu Hồng một bên phe phẩy cái đuôi giãy giụa, một bên phun lưỡi rắn
"Tê tê tê tê tê"
Ân, rất lợi hại, nó luôn khi dễ em.
Tô Cổ nghe lời này, càng dùng sức niết đầu Tiểu Hồng.
Tô Cổ cảm thấy Tiểu Hồng có phải từ trong bụng mẹ đã ít hấp thu chất dinh dưỡng mới dẫn đến đầu óc ngu ngốc hay không.
Tô Yên cắn một ngụm thịt bò, nhìn Tô Cổ
"So với Tô Cổ còn lợi hại hơn?"
Tiểu Hồng vốn dĩ đang giãy giụa lợi hại.
Vừa nghe đến Tô Yên nói, tức khắc dừng lại
"Tê tê tê?"
Tiểu Hồng ngẩng đầu nhìn về phía Tô Cổ.
Tô Yên lại nói
"Tô Cổ nếu biến thành người cũng đánh không lại nó, còn có thể trở lại nguyên hình, tiến vào thân thể hắn, ăn hắn đến chết."
Lần này, Tiểu Hồng không giãy giụa nữa.
Nó dùng cặp mắt rắn to kia liên tiếp nhìn Tô Cổ.
Đảo mắt cái đuôi liền quấn lên cánh tay Tô Cổ.
"Tê tê tê tê tê"
Đúng đúng đúng, em sao lại không nghĩ tới chứ.
Cổ Hi khẳng định không lợi hại bằng Cổ Vương.
Bởi vì Cổ Vương là lợi hại nhất.
Cho nên, nếu Cổ Hi kia còn dám tới khi dễ nó, nó để cho Cổ Vương ăn hắn luôn!!
Nghĩ như vậy, trong lòng Tiểu Hồng dễ chịu, hơn nữa trở nên phi thường vui vẻ.
Cái đuôi gắt gao quấn lấy Tô Cổ, không hề có ý muốn buông ra.
Tô Cổ nhìn con rắn ngốc này.
"Ta dựa vào cái gì giúp ngươi?"
Tiểu Hồng vừa nghe.
Nâng cái đuôi lên, lạch cạch một tiếng, trượt trên cánh tay Tô Cổ.
"Tê tê tê tê tê"
Ngươi đương nhiên phải giúp ta. Một bộ dáng tất nhiên là phải thế.
Nói xong, Tiểu Hồng lại phun lưỡi rắn
"Tê tê tê tê tê tê tê tê tê tê"
Lúc trước khi ngươi chưa biến thành hình người, là ta vẫn luôn che chở ngươi, ngươi hiện tại cũng nên che chở ta.
Tô Cổ lười cãi cọ cùng con rắn ngốc này.
Buông lỏng cái đầu nó ra.
Ra tiếng
"Đọc xong bí quyết liền giúp ngươi."
Tiểu Hồng vừa nghe đọc bí quyết, nó còn có một nửa quyển chưa có đọc.
Hơn nữa nhớ cái đồ vật kia rất thống khổ a.
Nó một chút đều không muốn học.
Nhưng thấy Tô Cổ giống như không cho phép thương lượng.
Bị Cổ Hi khi dễ hay đi học bí tịch?
Cuối cùng, Tiểu Hồng lựa chọn học bí tịch.
"Tê tê tê tê tê"
Ta học, ta học.
Hai người đạt thành ước định.
Tiểu Hồng từ trên người Tô Cổ dao động xuống dưới. Ghé vào trên đùi hắn
"Tê tê tê tê tê"
Đói bụng, ta muốn ăn thịt bò.
Khẩu khí theo lý thường, sai sử Tô Cổ.
Tô Cổ cúi đầu nhìn Tiểu Hồng đầy ý chí chiến đấu sục sôi cùng tinh thần sáng láng.
Sửng sốt.
Sau đó cân nhắc, có lẽ không có đầu óc cũng có chỗ tốt.
Tùy thời tùy chỗ đều có thể trong trạng thái phấn khởi.
Hoa Vô Khuynh ngẩng đầu nhìn con rắn nhỏ kia.
Lại thấy Tô Yên cười với con rắn nhỏ.
Yên Yên giống như thực thích con rắn nhỏ này.
Hoa Vô Khuynh nghĩ.
Hắn cũng muốn cho Yên Yên vui vẻ.
Để nàng càng vui vẻ một chút.
Hoa Vô Khuynh vừa nghĩ, một bên dùng chiếc đũa không quá thuần thục ăn thịt bò.
Một ngụm một ngụm, trong lòng suy tính đại sự.
Chờ ăn cơm no.
Dọn dẹp đồ vật một chút, chuẩn bị lên đường, tới võ lâm đại hội tổ chức ở trấn Trường Phong.
Khoảng cách từ nơi này đến Trấn Trường Phong phải hơn nửa tháng đi xe.
Bọn họ đi chậm một chút.
Chờ tới nơi, võ lâm đại hội đã bắt đầu rồi.
Suy xét đến thân thể gầy yếu của Hoa Vô Khuynh.
Bọn họ cũng không mua ngựa.
Mà là mua một chiếc xe ngựa.
Vốn dĩ là muốn thuê một người đánh xe.
Tô Cổ lại nói hắn có thể cưỡi ngựa.
Kết quả là, hơn nửa tháng lộ trình, tất cả đều dựa vào Tô Cổ vội vàng đi trước.