Edit: Lan Anh
Beta: Tinh Niệm
Phong Chỉ thẳng sống lưng
"Nghe nói thiên hạ đệ nhất danh kỹ ở chỗ này. Chúng ta hôm nay tới là muốn gặp nàng ấy."
Bảo ma ma dùng khăn che miệng, cười rộ lên
"Chỉ sợ hai vị công tử hôm nay phải đi một chuyến tay không, Lạc Vũ sớm đã nói, ai tới cũng không gặp."
Tô Yên tiến đến trước mặt Phong Chỉ
"Tìm ngân phiếu."
Phong Chỉ lại móc ra hai vạn lượng ngân phiếu ném cho bảo ma ma.
Bảo ma ma cười cười, cúi đầu, che lấp ánh sáng trong mắt
"Hai vị, Lạc Vũ thật sự không gặp khách."
Sau đó Phong Chỉ lại móc ra hai vạn lượng ngân phiếu.
Bảo ma ma tươi cười lớn hơn chút.
"Này ······ thật sự không được."
Phong Chỉ lại là hai vạn lượng.
Bảo ma ma do dự
"Hai vị không cần khó xử ta."
Tô Yên ra tiếng
"Chỉ muốn một lần thấy phong thái của đệ nhất danh kỹ mà thôi, một nén nhang là đủ."
Bảo ma ma nghe, nắm thật chặt khăn trong tay.
Đôi mắt luôn nhìn túi tiền căng phồng của Phong Chỉ.
Sau đó lắc đầu
"Cũng không thể nào thất hứa được."
Lạch cạch, Phong Chỉ lại lấy ra hai vạn lượng
Bảo ma ma vừa thấy, rõ ràng túi tiền Phong Chỉ còn đầy ắp ngân lượng
Trầm ngâm, chớp mắt một cái
"Lạc Vũ có lẽ không có thời gian."
Nói xong, Phong Chỉ lại muốn tiếp tục đưa tiền.
Tô Yên lại một phen ấn tay nàng.
Ra tiếng
"Nếu Bảo ma ma đã nói thế thì chúng ta đi thôi."Nói xong, lấy xấp ngân phiếu ở trên bàn gấp lại, cất vào trong túi
"Cáo từ."
Phong Chỉ không biết Tô Yên là có ý tứ gì, nhưng vẫn là một câu không nói, thành thành thật thật đi theo phía sau Tô Yên.
Tô Yên mới vừa cất tiền vào túi, Bảo ma ma liền lập tức đứng ngồi không yên
"Ai ai ai, hai vị khách nhân, từ từ, ngài chờ một chút, bảo ma ma đi hỏi cho ngài một chút."
Đôi mắt Bảo ma ma vẫn luôn nhìn xấp ngân phiếu trong tay Tô Yên.
Nỗ lực giấu đi kích động trong lòng.
"Có lẽ, có lẽ Lạc Vũ có thời gian thì sao?"
Lúc này, ma ma cũng không có phân phó người khác.
Trực tiếp tự mình vội vã đi tới hậu viện.
Tô Yên cùng Phong Chỉ lại ngồi xuống.
Lúc này đây, tiếng của các cô nương so với ban nãy còn nhiệt tình hơn vài phần
"Gia, ngài uống rượu."
"Gia, ngài thực sự có khí khái nam tử a."
"Gia, nô gia khuynh đảo vì ngài."
Một câu tiếp theo một câu.
Bốn phương tám hướng, mồm năm miệng mười, âm thanh hờn dỗi đan chéo.
Ập vào mặt là đủ loại mùi vị son phấn làm người ta quả thực khó mà chịu nổi.Sắc mặt Phong Chỉ càng ngày càng vàng như nến, kém phun ra.
Cuối cùng, bảo ma ma đã trở lại.
Ý cười tràn đầy
"Hai vị công tử, Lạc Vũ của chúng ta nói chờ hai vị."
Phong Chỉ đẩy các cô nương vây quanh mình ra, đi đến hậu viện.
Tô Yên đi ở mặt sau, giao một xấp tiền cho bảo ma ma.
"Đa tạ ma ma."
Bà ta múa may khăn tay
"Đâu có a, vẫn là Lạc Vũ nhà chúng ta vận khí tốt, may mắn nhìn thấy hai vị công tử."
Vừa nói, bảo ma ma một bên ước lượng ngân phiếu trong tay.
Sau đó, chỉ dẫn đường tới hậu viện,
"Ta mang ngài đến đó."
Nói xong, bảo ma ma xung phong dẫn hai người đi.
Phong Chỉ đứng ở chỗ hậu viện, vẫn luôn chờ Tô Yên cùng bảo ma ma.
Nàng còn không có ngốc đến nỗi tự mình đi Thính Vũ các.
Dù sao các nàng cũng giả vờ là lần đầu tiên tới chỗ này.
Nếu là trực tiếp chạy tới, không phải là đánh rắn động cỏ sao??
Cuối cùng, dưới sự dẫn dắt của bảo ma ma.
Hai người đi đến Thính Vũ các.
Được nha hoàn bên trong tiếp đãi đi vào.
Nha hoàn thanh âm thanh lãnh
"Đi theo ta."
Nói xong, dẫn theo bọn họ đi qua con đường sỏi đá, lướt qua bụi hoa, đi vào một gian phòng.
Nha hoàn ra tiếng
"Tiểu thư, bọn họ đến rồi."
Một âm thanh dễ nghe chậm rãi vang lên
"Cho bọn họ vào đi."
"Vâng"