Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1070: Oh, giáo chủ bệnh kiều của ta 22




Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

Phong Chỉ dựa vào tường xem kịch vui, Tô Yên ra tiếng

"Không đi lấy đồ?"

"À, đúng đúng đúng. Chúng ta đi!"

Nói xong, hai người thừa dịp Huyền Băng phái cùng Phi Yến tông đánh nhau, dọc theo ven đường chạy vào phòng.

Mà ở khi các nàng sắp đi vào lấy đồ.

Bỗng nhiên, Tô Yên nghe được thanh âm kinh hỉ từ phía sau truyền đến.

"Yên Yên!"

Tô Yên sửng sốt, quay đầu lại.

Sau đó, liền thấy Hoa Vô Khuynh mặt đầy vui sướng chạy về phía nàng.

Nữ tử áo tím khẽ kêu một tiếng

"Người nào dám tự tiện xông vào?"

Tô Yên mày vừa động.

Xoay người chạy về phía Hoa Vô Khuynh.

Nữ tử áo tím đã công kích hướng Hoa Vô Khuynh.

Kiếm phong sắc bén.

Tô Yên ra tiếng

"Tô Cổ"

Phanh!

Tô Cổ không biết khi nào đã đứng trước mặt Hoa Vô Khuynh, phịch một tiếng.

Một chân đá bay nữ tử áo tím.

Tô Yên duỗi tay túm chặt cánh tay của Hoa Vô Khuynh, kéo hắn ra khỏi cuộc chiến.

Tô Cổ liếc nhìn Hoa Vô Khuynh đang vui vẻ vô cùng.

Nam nhân này trong mắt trừ bỏ Tô Yên ra, liền không nhìn thấy những thứ khác??

Còn dám xông vào hỗn chiến??

Tô Cổ không thể hiểu được suy nghĩ của người này.

Hoa Vô Khuynh đương nhiên không quan tâm chuyện này, chỉ ôm Tô Yên.

Ánh mắt sáng ngời, nói

"Yên Yên"

Tô Yên nhìn hắn "Tại sao lại tới chỗ này?"

Nàng nói lời này là đang hỏi Tô Cổ.

Tô Cổ đi đến trước mặt Tô Yên.

"Không thấy chị, hắn đòi chết. Chỉ có thể tới gặp chị."

Hoa Vô Khuynh ôm Tô Yên uỷ khuất nói

"Yên Yên lại muốn bỏ ta mà đi sao?"

"Không có."

Tô Yên trả lời, nhân tiện cúi đầu trên dưới đánh giá hắn.

Không bị thương.

Hoa Vô Khuynh

"Ta không muốn tách ra khỏi nàng."

Tô Cổ nghe lời này chỉ cảm thấy quá mệt mỏi.

Nghe mà nổi da gà, chỉ muốn cách xa một chút.

Hoa Vô Khuynh giống như chó con thấy chủ, vừa thấy Tô Yên liền nói blah blah không ngừng.

Cái gì cũng đều nói ra.

Từ việc mình tỉnh dậy không thấy Tô Yên rất nhớ nàng, đến lo lắng nàng bị người xấu bắt cóc.

Blah blah, nói liên thanh.

Tô Cổ xoa lỗ tai, nghe hắn nói chuyện, chỉ muốn nhét cái đuôi của Tiểu Hồng vào miệng ngốc tử này.

Trái lại Tô Yên thật nghiêm túc nghe.Ngẫu nhiên còn trả lời Hoa Vô Khuynh hai câu

"Em không có nguy hiểm, về sau không được chạy loạn."

Nàng ra tiếng.

Hoa Vô Khuynh gật đầu, bộ dáng sẽ thực nghe lời.

Đại sư huynh Huyền Băng phái nhìn hai người đột nhiên xuất hiện.

Còn cùng sư muội mình thân cận như vậy, bộ dáng thân thiết.

Hắn ra tiếng

"Tô Yên sư muội, hai vị này là......"

Tô Yên

"Bằng hữu của ta."

Sau đó không nói thêm nữa.

Không có ý tứ muốn giới thiệu.

Sắc mặt đại sư huynh âm trầm một chút.

Trước bị Phong Chỉ phản bác cũng không sao, nha đầu kia xưa nay luôn kiêu ngạo, không để đệ tử của Huyền Băng phái vào mắt.

Mà hiện tại mình thế nhưng bị một nữ tử vừa mới nhập môn không lâu, địa vị và tu vi thấp làm mất mặt.

Còn là trước mặt nhiều người.

Làm sao bỏ qua chuyện này được?

Thậm chí chuyện về cửu thiên đoạn trường tán hắn đều không quan tâm.

Chỉ muốn dạy đệ tử đồng môn quy củ, lễ nghi là gì.

Hắn rất uy nghiêm nói

"Tô Yên, chỉ một ngày không gặp lá gan ngươi cũng thật lớn, theo Phong Chỉ sư muội học phá hoại quy củ?"

Tô Yên ngẩng đầu, nhìn vị đại sư huynh này.

Nghiêm túc nói

"Nếu ta là ngươi, trước tiên sẽ xử lý chuyện cửu thiên đoạn trường tán xong rồi mới nói chuyện khác."

Đại sư huynh sắc mặt khó coi

"Làm càn!"

Đôi khi, không, phải là rất nhiều thời điểm, so với chân tướng, mọi người càng cảm thấy thể diện quan trọng hơn.

Ví dụ như hiện tại.