Hắn ra tiếng
"Nóng"
Tô Yên gật đầu
"Ân"
Tiếp theo, nàng duỗi tay cầm lấy một cái bánh bao, độ ấm còn tốt, không quá nóng.
Sau đó cắn một ngụm.
Tiếp đó ra hiệu cho hắn làm giống mình.
Hoa Vô Khuynh nâng tay lên, cũng bắt chước cầm lấy một cái bánh bao.
Cắn một ngụm.
Ánh mắt hắn rạng ngời nhìn bánh bao trong tay.
Chưa đến một lát đã ăn xong.
Tiếp theo, cái thứ hai, thứ ba.
Mà chén cháo hắn ôm uống gần nửa canh giờ, sớm đã bị hắn bỏ quên ở một bên.
Hoa Vô Khuynh bên này ăn đến vui vẻ.
Mà Phong Chỉ ánh mắt sáng ngời dần nhạt đi.
Đẹp thì đẹp, đáng tiếc là một ngốc tử.
Quả nhiên, ông trời công bằng.
Cho hắn dung mạo khiến người người đố kỵ, hâm mộ, nhân tiện trả lại cho hắn đầu óc không linh quang.
Phong Chỉ uống một ngụm rượu, hỏi Tô Yên
"Vừa nãy vì sao cô lại hỏi về Hoa Vô Khuynh? Là cảm thấy việc hạ dược trong thôn có quan hệ cùng hắn?"
Hoa Vô Khuynh đang ăn, vừa nghe có người kêu tên mình ngẩng đầu.
Sau đó nhìn Tô Yên.
Tô Yên gắp một miếng thịt bò đưa tới bên miệng hắn.
Hắn nhìn thịt bò, có chút nghi hoặc.
Tô Yên nói
"Há mồm"
Hoa Vô Khuynh ngoan ngoãn há.
Sau đó tuỳ tiện nhai hai cái rồi nuốt.
Tô Yên tiếp tục nhìn hắn ăn bánh bao.
Cũng giống như vừa rồi, nhai hai cái rồi nuốt, rốt cuộc, ăn ăn, ăn đến mắc nghẹn.
Hắn khó chịu ngồi ở đó, uỷ khuất nhìn bánh bao trong tay.Còn muốn ăn tiếp.
Tô Yên đút cho hắn hai ngụm nước, chờ hắn nuốt xuống.
Nàng nắm lấy tay hắn đang đưa bánh bao vào miệng.
"Chưa ăn qua món này?"
Hoa Vô Khuynh chớp chớp mắt.
Tô Yên nhíu mày, nói
"Mỗi lần ăn nhai 30 cái xong hẵng nuốt."
Hoa Vô Khuynh gật gật đầu, cắn một ngụm bánh bao.
Sau đó thành thật nhai, đếm nhẩm.
Chờ đủ số rồi nuốt.
Ân, quả nhiên nuốt dễ hơn nhiều.
Phong Chỉ nhìn toàn bộ lực chú ý của Tô Yên đều ở trên người nam nhân gặp nạn hôm qua.
Nàng không thể tin
"Tô Yên, không phải đó chứ? Cô đối xử với hắn tốt như vậy?? Nhất kiến chung tình?"
Tô Yên không nói chuyện, chỉ nhìn Hoa Vô Khuynh.
Phong Chỉ
"Uy uy uy, Tô Yên, cô nên suy nghĩ cẩn thận, hắn tuy đẹp, nhưng đầu óc không bình thường."
Tô Yên tầm mắt dời khỏi Hoa Vô Khuynh. Sau đó nhìn về phía Phong Chỉ.
"Đây là chuyện của ta."
Phong Chỉ bị nghẹn một chút.
Nhỏ giọng nói thầm
"Lười quản cô."
Nói xong, Phong Chỉ lại hỏi
"Khi nào chúng ta đi Xuân Lai Lâu?"
"Buổi tối."
"Tại sao?"
Hiện tại Phong Chỉ muốn đi luôn.
Tô Yên nhìn nàng
"Ban ngày không có khách đến thanh lâu chơi."
Nàng dừng một chút, lại nói
"Và... chúng ta cần rất nhiều tiền."
Phong Chỉ nghe vậy, cười.
Nàng một tay gõ mặt bàn,
" Phong Chỉ ta nghèo đến nỗi chỉ có mỗi tiền thôi."
Phong Chỉ vừa cười vừa nói
"Mười vạn lượng có đủ hay không?"
Tô Yên sửng sốt.
"Đủ"
Phong Chỉ sờ túi tiền, như nhớ tới cái gì
"À, đúng rồi, chúng ta cần trở lại thôn làng kia một chuyến, lấy con dấu rút tiền trong hành lý của ta."
Cử chỉ của nàng tự nhiên, chứng thực tiền này không phải tiền bất hợp pháp.
Mà thật sự là tiền của nàng.
Dùng tơ vàng nhuyễn giáp, một trăm nghìn lượng bạc, còn có người của tam đại môn phái cử tới tuần tra vụ án, chính là manh mối của hình xăm đã được Phong Chỉ tìm ra.
Điều này thể hiện cái gì?
Tô Yên cúi đầu trầm mặc trong chốc lát.
Sau đó, gật đầu
"Được, chờ ta thu xếp tốt cho hắn, liền đi cùng cô."