Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1055: Oh, giáo chủ bệnh kiều của ta (7)




Edit: Đặng Trang.

Beta: Tinh Niệm

Chỉ nhìn dáng vẻ bình tĩnh của nàng, cùng với cách nói năng kia.

Người dẫn đầu cho rằng vị cô nương trước mắt này nói không chừng là một nhân vật lớn nào đấy.

Không dám đắc tội, hai tay ôm quyền

"Cáo từ."

Nói xong, vung tay lên, liền cùng với hai tên thủ hạ kia rời đi.

Tô Yên thấy người đã rời đi, chẳng thèm đi quản cái người trong bao tải kia.

Xoay người, chuẩn bị tiến vào Xuân Lai Lâu.

Tiểu Hoa

"Leng keng, hệ thống nhắc nhở, nam chủ đại nhân xuất hiện, cách một mét về phía trước."

Tiếng nói vừa dứt, Tô Yên ngẩn người.

Quay đầu nhìn cái bao tải kia.

Cách một mét về phía trước, trừ cái bao tải kia ra còn ai vào đây nữa.

Trong nháy mắt, nàng mặc kệ Phong Chỉ đã vào hang hổ.

Cất bước đi đến trước bao tải.

Khom lưng, mở bao tải ra.

Đầu của người trong bao tải lộ ra.

Tô Yên nhìn thoáng qua.

Thật gầy, thật đẹp.

Là loại vô cùng sáng sủa, đẹp mắt.

Ngũ quan hài hòa, lông mi vừa cong vừa dài, lại đen nhánh.

Nếu như không phải hắn có yết hầu, nói hắn là nữ tử chắc chắn ai ai cũng tin.

Tô Yên ôm hắn.

Véo vào người nọ.

Cảm giác đau đớn khiến nam nhân tỉnh lại.

Đôi mắt mở to, ngập nước, cứ như vậy nhìn chằm chằm Tô Yên.

Ánh mắt kia, sạch sẽ đến không thể tưởng tượng được.

Tô Yên lên tiếng

"Có chỗ nào bị thương không?"

Nam nhân nghe Tô Yên nói, đơ người trong chốc lát, lúc sau mới vươn ngón tay ra, chỉ chỉ vào cổ của chính mình.

"Nơi này đau."

Lúc nói ra, còn cực kỳ tủi thân.

Tô Yên duỗi tay xoa xoa cho hắn.

Có lẽ là thấy thoải mái, đôi mắt nhỏ tủi thân kia cũng ôn hòa hơn rất nhiều.Tiểu Hoa nhìn nam chủ đại nhân ngoan ngoãn như vậy, nghe lời như vậy, như chú cún con.

Nó hừ một tiếng.

"Ký chủ, hắn khẳng định là đang lừa gạt chị, đây đều là kịch bản của nam chủ đại nhân đấy."

Ăn quả đắng rồi mắc mưu không biết bao nhiêu lần, cũng không biết bị bề ngoài vô tội của vị nam chủ đại nhân này lừa bao nhiêu lần, Tiểu Hoa sớm đã nhìn thấu hết rồi.

Tô Yên hỏi

"Chàng tên là gì?"

Nam nhân hơi há mồm

"Khanh Khanh"

Tô Yên nghe

"Khanh Khanh?"

Nam nhân gật gật đầu.

Tô Yên

"Tên đầy đủ?"

"Khanh Khanh"

Hắn vẫn lặp lại như cũ.

Tô Yên duỗi tay, sờ đầu nam nhân.

Động tác của nàng rất chậm, chỉ cần hắn không cho phép, lúc nào cũng có thể ngăn cản, hơn nữa có thể khiến nàng thu tay lại.

Mãi đến lúc Tô Yên sờ lên, hắn cũng không có động tĩnh gì.

Thậm chí sau khi nhìn thấu tâm tư của Tô Yên, còn chủ động hướng đầu của mình tới trước mặt Tô Yên.

Cho nàng sờ.Tiểu Hoa không hiểu

"Ký chủ? Sao chị lại muốn sờ đầu nam chủ đại nhân?"

Tô Yên thẳng thắn trả lời

"Hắn không giả vờ, có thể là hắn bị thương nên choáng váng, hoặc là ngốc bẩm sinh."

Tiểu Hoa nghe, cố nín cười.

"Ký chủ, chị có ghét nam chủ đại nhân là đồ ngốc không?"

Tô Yên sờ soạng một hồi lâu.

Xác nhận trên đầu hắn không có vết thương.

Mạch đập cũng rất bình thường.

Cho nên, hắn là bị ngốc bẩm sinh?

Tô Yên trả lời

"Cho dù có ghét bỏ cũng không cách nào trả hàng được."

Tiểu Hoa nghe vậy, ừm, cũng có đạo lý a.

Tô Yên hết sờ chỗ này lại sờ chỗ kia một tí.

Nam nhân chủ động ghé vào trong lòng ngực Tô Yên để cho nàng từ từ sờ.

Tô Yên cúi đầu, nhìn bộ dạng phó mặc cho số phận của hắn.

Khẽ hỏi

"Khanh Khanh, nhà chàng ở đâu?"

Nam nhân mờ mịt một trận, sau đó im lặng dựa vào trong lòng Tô Yên.

Ở phía sau, Cổ Vương bỗng cất tiếng

"Yên Yên, chị còn có chuyện khác đấy"

Bị nhắc tới, lực chú ý Tô Yên mới rời khỏi hắn.

Trái lại là Khanh Khanh, như biết được tin tức vui mừng gì đó.

Lôi kéo tay Tô Yên

"Yên Yên, Yên Yên."

Tô Yên gật đầu

"Em là Tô Yên."

Nam nhân liên tục gọi

"Yên Yên, Yên Yên."

Tô Yên yên lặng, tùy ý để hắn gọi.

Kéo người từ trên mặt đất đứng dậy.